"Căn bệnh này của tôi không nghiêm trọng đâu, chẳng qua là thích mua đất mua nhà thôi. Nhưng người anh em cứ yên tâm, dù cho Phàm Phàm có để mất những mảnh đất và tòa nhà tôi mua trước đây, tôi cũng chưa bao giờ lỗ. Còn mấy mảnh đất mà cậu đấu giá được mấy hôm trước, chắc chắn không vấn đề gì. Đợi sau này xây dựng từng tòa nhà lên, nhất định sẽ bán được, chúng ta chắc chắn kiếm lời!"
"Có phải là tên họ Lương nào đó nói với cậu chuyện này không? Người anh em, tôi phải nói thật, không phải tôi phản đối cậu kết giao với người ta, nhưng với tên họ Lương đó tốt nhất là cậu nên tránh xa. Tên họ Lương này không phải người tốt lành gì. Cậu biết không, gã khởi nghiệp nhờ vào vợ của gã đấy."
"Nhưng cái gã này hơi tà môn. Vợ gã vốn là một đại mỹ nhân xinh đẹp, nhưng sau khi kết hôn chưa được mấy năm, cô ấy giống như bị hút cạn sinh khí, người gầy gò vàng vọt, chưa đầy hai năm đã qua đời."
"Sau khi vợ chết, gã không chôn cất mà đặt t.h.i t.h.ể vào một chiếc quan tài băng, giữ trong nhà để trấn trạch, thậm chí còn thay đổi phong thủy trong nhà."
"Trong giới này của chúng ta, ai biết đến gã đều tránh xa. Tên này quá tà. Lần trước chẳng biết làm cách nào mà gã bám được vào mối quan hệ của lão Lâm để đến được bữa tiệc..."
Phạm Trường Hải thao thao bất tuyệt kể chuyện, nhưng Lục Huấn lại nhạy bén nhận ra câu "căn bệnh này" của anh ta. Anh liếc nhìn Lê Tinh, cô vẫn đang ngây người nhìn chằm chằm chiếc điện thoại trong tay anh. Cô không ngờ trên thế giới này lại có người mắc chứng bệnh giống mình.
Mà người đó lại là ông chủ Phạm, và sở thích của anh ta là mua đất mua nhà?
"Anh Phạm, anh nói rằng anh thích mua đất mua nhà là một căn bệnh? Nó giống với việc thích đi dạo phố mua sắm quần áo sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-313.html.]
Lục Huấn bình tĩnh hỏi, giọng điệu rõ ràng có ý thăm dò, nhưng Phạm Trường Hải lại không nhận ra: "À, đều là bệnh cuồng mua sắm mà. Mẹ tôi cũng giống tôi, chỉ là tôi thích mua nhà, còn bà ấy thích mua trang sức và túi xách..."
"Anh Phạm, anh nói mẹ anh thích mua trang sức và túi xách?"
Vì chuyện này liên quan đến Lê Tinh, dù Lục Huấn vốn nổi tiếng điềm tĩnh, không dễ bị ảnh hưởng trên thương trường, nhưng lần này lại không thể giữ bình tĩnh được nữa. Anh lập tức hỏi: "Anh Phạm, anh có thể nói cho tôi biết, mẹ anh đã điều trị căn bệnh này như thế nào không? Bây giờ bà ấy thế nào rồi?"
"Mẹ tôi à?" Phạm Trường Hải sững người, cẩn thận suy ngẫm lại cuộc đối thoại trước đó với Lục Huấn, chợt hiểu ra: "Người anh em, chẳng phải ban nãy cậu muốn hỏi về bệnh của tôi sao?"
Lục Huấn trầm ngâm một lúc, quyết định nói thật với Phạm Trường Hải: "Anh Phạm, tôi gọi cho anh cuộc điện thoại này không liên quan đến tên Lương. Thật ra, trước đó tôi cũng không biết việc thích mua đất mua nhà lại được xem là một loại bệnh. Về mấy mảnh đất tôi đấu giá được, tôi chưa bao giờ hối hận. Chúng ta cần phát triển khu vực đường Đường Tây, nên tự mình quy hoạch sẽ tốt hơn."
"Tôi tìm anh là vì chuyện của Tinh Tinh. Cô ấy luôn rất thích đi dạo phố và mua sắm..." Lục Huấn kể sơ qua tình trạng của Lê Tinh, cố tình giấu đi chuyện cô bị Vạn Duyệt bắt nạt, rồi nói lại với Phạm Trường Hải. "Anh Phạm, tôi muốn biết bệnh này có chữa được không? Nếu chữa thì cần phải chữa như thế nào, nếu không chữa thì sau này sẽ phát triển ra sao?"
"Em gái Tinh Tinh cũng từng trải qua chuyện này sao?" Ấn tượng của Lê Tinh cho người khác từ trước đến nay luôn là rạng rỡ thích cười, nụ cười rất dễ lây lan. Phạm Trường Hải nghe Lục Huấn nói xong, anh ta có chút không dám tin, rất nhanh sau đó đã hoàn hồn, vội vàng đáp lại Lục Huấn: "Người anh em, bệnh này gọi là cuồng mua sắm, nó là một loại bệnh tâm lý nhưng cũng không có gì đáng ngại. Bên Hong Kong áp lực cao, mười người thì tám người có chút vấn đề tâm lý nhỏ, đều không phải chuyện gì lớn, cứ giữ tâm trạng thoải mái, muốn mua thì mua, muốn ăn thì ăn, muốn uống thì uống, cứ coi mình là người bình thường là được."
"Nếu thật sự tình hình nghiêm trọng thì tìm bác sĩ can thiệp, uống vài viên thuốc..." Phạm Trường Hải chia sẻ kinh nghiệm điều trị của mình những năm qua, rồi đưa cho Lục Huấn số điện thoại của Howard, bác sĩ tâm lý của Phàm Phàm, đồng thời cũng là bác sĩ chính của anh ta.
"Cậu gọi điện thoại hỏi Howard thử xem, anh ta rất có năng lực trong lĩnh vực này. Mấy năm Phàm Phàm mất tích, tôi tái phát rất nặng, bên Hong Kong mua một đống đất và nhà, có mấy lần giá đất đã vượt qua giá trị thẩm định của chuyên gia bên cạnh, tôi vẫn không nhịn được giơ bảng, nếu không có Howard ở đó, tôi đoán tôi có thể tự làm mình phá sản."