Lục Huấn gật đầu: "Đúng vậy, nên chuyện này là lỗi của anh. Anh không chú ý, khiến vợ anh phải chịu khổ sở như vậy."
"Nhưng cũng không hoàn toàn là lỗi của anh mà. "Thấy anh nhận lỗi, Lê Tinh lại cảm thấy không nỡ. Cô thu tay lại ôm chặt lấy Lục Huấn, rúc mặt vào hõm vai anh dụi dụi, dịu dàng nói: "Em cũng không nói cho anh biết, nên anh đừng nhận hết lỗi vào mình."
Chỉ cần cô vui, Lục Huấn thế nào cũng được. Anh vòng tay ôm lấy cô, cúi đầu hôn lên tai cô, giọng đầy cưng chiều: "Ừ, được rồi, nghe lời vợ. Vợ nói sao thì là vậy."
Hai người cứ thế ôm nhau một lúc lâu. Lê Tinh chợt nhớ lại những ngày qua, mỗi lần Lục Huấn chạm vào cô, cô đều không có sức đáp lại. Thậm chí có lần anh hôn cô, cô cũng lơ đãng mà xuất thần.
Cô cảm nhận được sự khó chịu của anh. Mỗi lần ôm cô, cơ thể anh nhanh chóng nóng như lửa. Có mấy đêm, cô mơ màng nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm, và cả....
"Ông xã, mấy đêm nay, nửa đêm có phải anh đi tắm nước lạnh không?" Lê Tinh tựa cằm lên vai anh, đột nhiên hỏi.
Lục Huấn hơi sững người. Anh cúi đầu nhìn cô, chạm phải ánh mắt đang dò xét anh. Trong lòng cô không còn gánh nặng nữa, đôi mắt long lanh ánh nước khôi phục vẻ rạng rỡ thường ngày, ánh lên bóng hình của anh.
"Em nghe thấy rồi?" Giọng anh khàn khàn, giống như âm thanh mà cô nghe được giữa đêm khuya. Đôi chân anh đang ngồi bất giác nóng ran, căng cứng khó chịu.
"Phải không?" Lê Tinh nhích người, tìm một tư thế thoải mái trong lòng anh. Khoé miệng nén không nổi ý cười, một lúc sau cô chậm rãi trả lời: "Hình như em còn nghe thấy..."
Cô cố tình dừng lại, khẽ chớp đôi mi dài cong vút, môi đỏ khẽ mở, kéo dài âm thanh như vẹt nhại giọng: "Bảo bảo, cho anh. "
"Em cố ý đấy à?" Bàn tay to lớn đặt trên eo cô bất ngờ siết lại, khiến Lê Tinh bị nhấc bổng lên ngồi vắt ngang trên đùi Lục Huấn. Hôm nay cô mặc sườn xám xẻ tà tới đầu gối, khi đôi chân mở ra, đường chỉ trên vải căng ra, phát ra tiếng "xoạc" nho nhỏ.
Cô hoảng hốt cúi xuống xem, nhưng bên tai lại vang lên giọng nói khàn khàn đầy nguy hiểm. Hơi thở nóng bỏng như thiêu đốt luồn vào tai cô, ngứa ngáy khiến tim cô run rẩy.
Lê Tinh co vai lại, không còn tâm trí tiếc chiếc sườn xám vừa mặc. Mặt đỏ lên, lắp bắp phủ nhận: "Không có, em chỉ đang mô tả lại âm thanh thôi mà."
"Mô tả âm thanh?" Lục Huấn khẽ cười. Anh nhìn chăm chú gương mặt ửng đỏ của cô, đôi môi kề sát bên vành tai cô, khẽ mở: "Bà xã, anh thấy âm thanh em phát ra bên bồn rửa tay sáng hôm ấy nghe hay hơn nhiều."
Bồn rửa tay, sáng hôm ấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-315.html.]
Như đang giúp cô nhớ lại, trong đầu Lê Tinh hiện lên vài hình ảnh mơ hồ. Cô ngồi đó, anh quỳ trước cô, chiếc kính gọng vàng ưu nhã trên sống mũi cao của anh đã nhòe mờ.
Mặt Lê Tinh càng đỏ bừng, cả cơ thể cũng nóng bức và khó chịu. Cô khẽ kẹp chân lại, bàn tay nhỏ nắm lấy phần vải sườn xám bị rách đến sát gốc đùi, cúi đầu lí nhí: "Trong ngăn kéo còn một chiếc kính gọng đen. Anh đeo vào chắc cũng đẹp lắm. Anh có muốn thử không?"
Lê Tinh chợt nhớ đến những chuyện xảy ra sau khi rời bồn rửa hôm ấy.
Thực ra, cô thích nhất là khi mình buộc dây ruy băng đỏ thành hình nơ bướm cho anh. Cô l.i.ế.m môi, lại liếc trộm anh: "Em còn một sợi ruy băng voan đỏ nữa, buộc tay vừa không đau, vừa khó tuột..."
Lê Tinh thực sự đã tháo gỡ được khúc mắc trong lòng, giờ đây đã biết cách "sắp xếp" anh.
Trong lòng Lục Huấn dâng lên cảm xúc xao động. Anh khẽ liếc cô, rồi lại liếc sang chiếc ghế sofa bọc da nâu đỏ mà họ đang ngồi. Nước da cô trắng như tuyết, càng nổi bật hơn trên nền màu rực rỡ ấy.
Anh nâng nhẹ cằm cô, nhìn vào mắt cô trầm giọng hỏi: "Muốn buộc nơ bướm cho anh nữa à?"
Đầu ngón tay Lê Tinh đang mân mê đường chỉ sườn xám khẽ khựng lại. Đối diện ánh mắt sâu thẳm sáng rực của anh, cô nuốt khan không nói nên lời. Một giây sau cô thả lỏng tay, vòng lên cổ anh, khẽ chạm môi vào khóe miệng anh hai lần, rồi rời ra.
Cô hé ra đầu lưỡi nhỏ, nhẹ nhàng l.i.ế.m qua đôi môi hồng nhạt mê hoặc của mình, quan sát phản ứng của anh.
Người con gái thường ngày như đóa sen thanh khiết, trong sáng, nhưng giờ đây lại mang theo vài phần ngây thơ xen lẫn tình ý sâu sắc. Động tác của cô gợi cảm đến mức khiến người ta không thể rời mắt.
Ánh mắt Lục Huấn tối lại. Anh nhìn cô thật lâu, đột ngột đưa tay giữ lấy gáy cô, cúi xuống cắn nhẹ lên đôi môi đỏ mọng. Cái chạm môi ban đầu chỉ nhẹ nhàng, sau đó ánh mắt giao nhau, bắt đầu hôn nhau mãnh liệt.
Suốt một tuần qua, Lê Tinh như mất hồn, nhưng lúc này cô như sống lại. Cô cảm nhận được bàn tay nóng rực của anh siết chặt sau gáy mình. Đôi môi nóng bỏng áp lên, lưỡi anh lớn và mạnh quấn lấy lưỡi cô, khiến cô không thể không đáp lại sự cuồng nhiệt của anh.
Phòng khách yên tĩnh, chỉ còn lại âm thanh ướt át của nụ hôn.
Hôn sâu vào đôi môi ngọt ngào của cô, đôi môi anh từ khóe miệng trượt xuống theo chiếc cổ thon dài, lưỡi anh l.i.ế.m qua, cổ Lê Tinh như có dòng điện chạy qua tê dại một mảng, cả người cô nóng lên không ngừng run rẩy nhẹ, cô không nhịn được nhìn Lục Huấn, đôi mắt ửng đỏ hơi nước ngập tràn.
Đột nhiên, anh cắn nhẹ vào phần thịt non trên cổ cô, cô không nhịn được kêu lên một tiếng như mèo con.
Lục Huấn theo tiếng kêu của cô lại một lần nữa hôn sâu xuống, hết lần này đến lần khác, lực đạo vừa đủ để cô kêu lên, cảm nhận sự run rẩy khe khẽ.