Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

THẬP NIÊN 90 CÔ VỢ TIÊU XÀI HOANG PHÍ LÀM CHỦ CUỘC CHƠI - Chương 316

Cập nhật lúc: 2025-07-04 02:27:35
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Một lúc sau anh nhẹ nhàng buông cô ra, cắn nhẹ môi cô khàn giọng nói: "Bà xã, đeo kính, thắt nơ bướm gì cũng được, anh chiều em hết, chỉ là địa điểm để anh chọn."

Lê Tinh mơ màng mở đôi mắt đẫm nước nhìn anh, thấy môi anh áp vào cần cổ trắng nõn của cô trượt xuống, anh dùng răng cởi bỏ một nút thắt trên sườn xám, cắn nhẹ lên xương quai xanh của cô...

Suốt buổi trưa và chiều, phòng khách không lúc nào yên tĩnh, đến tối đèn trong phòng ngủ sáng đến nửa đêm, tiếng nước chảy từ vòi hoa sen trong phòng tắm không ngừng, hơi nóng lan tỏa khắp nhà.

*****

Sáng hôm sau cả hai đều dậy muộn, vội vàng rửa mặt rồi ra ngoài, trên đường mua thêm bữa sáng. Lúc Lục Huấn đưa Lê Tinh đến cửa sau tòa nhà bách hoá số sáu thì đã 7 giờ 57 phút, còn 3 phút nữa là đến giờ làm việc.

Lục Huấn vẫn nắm tay Lê Tinh, như một người cha già không yên tâm dặn dò: "Thẻ anh để trong túi em rồi, muốn mua gì thì mua, đừng kìm nén bản thân nữa, em phải biết có những thứ giống như lò xo, càng nén thì càng bật mạnh, chúng ta cứ thuận theo tự nhiên nhé?"

"Em biết rồi, ông xã, vừa xuống xe anh đã nói rồi mà?" Lê Tinh vừa nhìn đồng hồ vừa gật đầu đáp lại, trong lòng sốt ruột muốn chết, lúc này đã trôi qua một phút, chân cô bây giờ đau nhức không chạy nổi, không lên ngay sẽ muộn mất.

Nhưng Lục Huấn bây giờ hoàn toàn không yên tâm về cô, sợ cô lại giống như tuần trước, anh lại nhắc đến chuyện ăn trưa của cô: "Trưa nay anh đã đặt cơm cho em ở nhà hàng Phủ Duyệt trên con phố đối diện chỗ làm của em rồi, cả phần của Hà Dương nữa, lát nữa anh sẽ gọi điện cho cậu ấy, bảo cậu ấy đến ăn cơm cùng em cho có bạn, không cần lấy cơm từ nhà mẹ nữa, còn nữa..."

Lê Tinh chưa bao giờ biết Lục Huấn có thể dài dòng như vậy, những lời này anh đã nói một lần trên xe rồi, lúc nãy cô cũng đã đồng ý. Thấy thời gian lại trôi qua thêm một phút nữa, Lục Huấn vẫn chưa có ý định dừng lại, cô nhìn trái nhìn phải thấy không có ai, liền đưa tay vòng qua cổ anh, hôn mạnh lên môi anh chặn những lời anh định nói.

"Được rồi, em biết rồi ông xã, em sẽ tự chăm sóc bản thân, anh yên tâm đi!"

Đầu lưỡi linh hoạt tách hàm răng anh ra, quét một vòng rồi rút ra, Lê Tinh nói xong liền xoay người chạy lên lầu.

Mũi anh vẫn còn vương mùi hương đặc trưng trên người cô, môi anh còn đọng lại vị ngọt và ẩm ướt do cô ban tặng. Lục Huấn lúc này mới phản ứng lại mình đang ở chỗ cô làm việc, giữa thanh thiên bạch nhật bị cô hôn một cái, anh theo bản năng nhìn xung quanh rồi nhìn cô, cô đã chạy lên cầu thang được mấy bậc, nhìn cô đi giày cao gót lên lầu, hai bắp chân nhỏ nhắn hình như vẫn còn run rẩy, anh vội vàng hô lên: "Em đi từ từ thôi!"

"Em biết rồi, ông xã, em đi làm đây, em sẽ tự quản tốt bản thân, anh cũng mau đi làm việc đi! Em đi đây!" Vừa nói Lê Tinh vừa bước thêm một bậc cầu thang, cô quay đầu nhìn anh vẫy tay một cái, rồi nhanh chóng rẽ vào góc cầu thang.

Lục Huấn đứng tại chỗ nhìn bóng dáng cô khuất dần ở góc rẽ, anh đưa tay lên lau môi, một dấu son môi hiện ra trên đầu ngón tay, anh nhìn chằm chằm một lúc mới dùng ngón tay miết nhẹ, khẽ cười một tiếng rồi quay lại xe.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-316.html.]

Lê Tinh vừa rẽ vào hành lang thì bước chân chậm lại, eo và chân cô thật sự đau nhức, lúc này còn hơi cọ xát đau rát, đưa tay xem đồng hồ, đã 8 giờ rồi.

Vất vả lắm mới thoát được, còn cả gan giữa thanh thiên bạch nhật mà hôn anh một cái, kết quả vẫn muộn giờ làm, cô không nhịn được dựa vào tường bật cười.

Dù sao cũng đã muộn rồi, cũng không sợ chậm thêm hai phút nữa, cô xoa xoa eo, lấy chiếc gương nhỏ trong túi ra soi, son môi quả nhiên bị lem một mảng, cô dùng ngón tay thoa đều son môi, lại mím môi cho đều màu, son môi nhạt đi nhiều nhưng nhìn vẫn ổn, không đến nỗi kỳ quái, cô mới cất gương nhỏ vào, chậm rãi đi về phía văn phòng.

Không phải cuối tháng, công việc không nhiều lắm, cộng thêm một tuần trước cô kìm nén bản thân không đi mua sắm tiêu tiền, trong lòng trống rỗng nên chỉ có thể tập trung vào công việc, hiệu quả công việc ngoài ý muốn lại tăng lên không ít, thường làm việc nửa ngày, nghỉ nửa ngày, còn thúc giục đồng nghiệp đưa sớm cho cô những đơn cần thanh toán, bây giờ trong tay cô không còn nhiều việc, vừa hay cho cô thời gian để hồi phục sau đêm qua quá mệt mỏi.

Vừa làm việc vừa nghỉ ngơi hết buổi sáng, sắp đến giờ ăn trưa, Lê Hà Dương đến, hai cô cháu cùng nhau đến nhà hàng mà Lục Huấn đã đặt cơm.

Lê Hà Dương từ khi đi nhặt ve chai trải nghiệm sự vất vả của kiếm tiền, ngoài việc hào phóng với Lê Tinh, những chỗ khác đều rất tiết kiệm, cậu đã lâu rồi không ăn cơm ngoài. Thỉnh thoảng ăn một bữa cơm ngoài thì luôn cảm thấy đặc biệt ngon, Lục Huấn vì muốn cháu trai này bầu bạn với cô, còn đặc biệt gọi cho cậu hai món cậu thích ăn, cậu ăn đến no căng bụng, ợ hơi liên tục.

Lê Tinh thấy cháu trai ăn ngon miệng, cũng ăn nhiều hơn một chút, thêm nửa bát cơm.

Ăn xong, Lê Hà Dương nhận được điện thoại từ bách hoá số ba, nói bên đó có rất nhiều bìa cứng, bảo cậu nhanh chóng qua đó.

Trong mắt Lê Hà Dương bìa cứng đồng nghĩa với tiền, vừa nghe nói có nhiều, cậu nói với Lê Tinh một tiếng, rồi lái chiếc xe ba bánh điện cũ mà cậu mới mua sau khi có tiền, vội vàng chạy đến bách hoá số ba.

Lê Tinh nhìn bóng dáng cháu trai khuất dần, quay người nhìn cửa tòa nhà bách hóa số sáu, tuần trước cô thật sự không nhịn được nữa, chạy xuống lầu chọn một đống đồ, cuối cùng lại bỏ chạy, đây là một chuyện rất thất lễ, nếu là khách lạ thì có lẽ cô vừa đi mấy chị bán hàng đã mắng xối xả rồi.

Kết quả mấy chị không những không trách cô, còn bảo một chị tìm cớ lên tầng bốn hỏi cô làm sao vậy, còn nói không mua đồ cũng không sao, họ chỉ lo cô có chuyện gì.

Cô không biết giải thích thế nào, chỉ đành lấy cớ mình không mang tiền, thật sự ngại nợ tiền, cộng thêm người không khỏe nên mới vội vàng lên lầu, chị bán hàng đó chắc là tin, sau khi xuống lầu còn nhờ đồng nghiệp ở phòng thị trường mang lên cho cô một hộp trái cây.

Cô cảm thấy rất ngại, từ lâu đã muốn xuống đó để bày tỏ lời xin lỗi. Nhưng lúc đó cô thật sự sợ bước vào khu mua sắm, nên vẫn chưa đến. Bây giờ khúc mắc trong lòng đã được giải tỏa phần lớn, khiến cô không còn e ngại khi bước vào khu mua sắm nữa.

Nhưng cứ thế mà vào thì cũng không hay lắm, cô nghĩ ngợi một chút, bước sang tòa nhà cung ứng ở phía đối diện mua ít hoa quả để tặng cho các chị bán hàng.

Tòa nhà cung ứng này đã có từ những năm 60, lúc đó bách hoá số sáu còn chưa mở cửa, đồ đạc bên trong còn đầy đủ hơn cả bách hoá số sáu bây giờ. Sau khi bách hoá số sáu mở cửa, bán đồ rẻ hơn, nhìn cũng có vẻ sang trọng hơn đồ ở tòa nhà cung ứng, nên việc buôn bán ở tòa nhà cung ứng kém dần.

Loading...