THẬP NIÊN 90 CÔ VỢ TIÊU XÀI HOANG PHÍ LÀM CHỦ CUỘC CHƠI - Chương 317
Cập nhật lúc: 2025-07-04 02:27:37
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau đó, tòa nhà cung ứng dứt khoát bỏ hẳn các mặt hàng dành cho phụ nữ và trẻ em mà bách hoá số sáu đang bán, chuyển qua chuyên bán hải sản tươi sống, rau quả, thực phẩm phụ, còn có nồi niêu xoong chảo, đồ điện các loại, việc buôn bán lại dần ổn định.
Bấy nhiêu năm nay, người dân quanh đây cơ bản là mua quần áo, giày dép, túi xách, phụ kiện ở bách hoá số sáu, mua thực phẩm phụ, hoa quả, rau củ ở tòa nhà cung ứng.
Mấy năm trước chợ nông sản được xây dựng, bên đó có nhiều rau quả tươi, hải sản, thịt hơn, việc buôn bán ở tòa nhà cung ứng lại kém đi.
Trước đây, Lê Tinh đã từng ước tính lượng khách và doanh thu hàng ngày của tòa nhà cung ứng, cơ bản là đang trong tình trạng thua lỗ.
Ngày thường, ngoài nhân viên bán hàng thì không thấy ai khác ở tòa nhà cung ứng, Lê Tinh vừa bước vào đã cảm nhận được bầu không khí còn lười biếng hơn cả ở bách hoá số sáu. Mấy nhân viên bán hàng đang ngồi ở quầy cắn hạt dưa nói chuyện, vỏ hạt dưa vứt đầy đất, thấy khách vào cũng không thèm để ý, cứ như không nhìn thấy tiếp tục nói chuyện.
Không biết là đang nói gì mà sắc mặt ai nấy đều không tốt, một người lớn tuổi trong số đó nói: "Dù sao tôi cũng mặc kệ, tôi không đi xuống các thị trấn đâu, tôi cũng sẽ không làm theo ý họ mà mua đứt thâm niên công tác, cùng lắm là tôi ôm chăn gối ra ngủ trước cửa nhà lãnh đạo!"
Mấy nhân viên bán hàng khác nghe xong không nói gì, chỉ có sắc mặt càng thêm nặng nề. Một lúc sau, một cô gái trẻ mặt tròn nói: "Không biết mua đứt thâm niên công tác được bao nhiêu tiền, tôi nghe nói bên nhà máy sợi được ba vạn tệ, nếu có ba vạn thì tôi cũng đồng ý, bây giờ ngoài kia nhiều cửa hàng tư nhân mọc lên, tôi có thể ra ngoài tìm việc làm, hoặc tự mình bày hàng bán."
Lê Tinh nghe lỏm được đôi câu, đoán chừng là tòa nhà cung ứng này cũng sắp cải cách, họ đang bàn bạc, xem ra những gì cô dự đoán trước đây là đúng, cuộc cải cách này là nhắm vào tất cả các tòa nhà bách hóa.
Nhưng có vẻ như tin tức ở tòa nhà cung ứng này nhanh nhạy hơn.
Giám đốc bách hoá số sáu và chị Trương kín miệng, mấy vị trưởng phòng bây giờ đang lo tìm kiếm con đường mới cho mình, Phương Tình biết sự thật nhưng vì nghe lén được, cộng thêm chuyện quá lớn, cô ấy hoàn toàn không dám nói ra ngoài, nên cho đến bây giờ bên bách hoá số sáu dù là tầng trên hay tầng dưới, đều chưa có tin tức gì về việc cải cách, vẫn bình yên vô sự.
Không biết việc cải cách của tòa nhà cung ứng này có giống với cách làm của bách hoá số sáu không.
Trong lòng Lê Tinh suy nghĩ miên man, nghĩ đến việc mua hoa quả thì phải cần túi, nhân viên ở đây không biết có phải sợ người ta ăn cắp đồ không mà túi đều cất ở phía sau quầy, cô bèn đi tới tìm nhân viên: "Chị ơi, phiền chị lấy cho em cái túi ạ, em mua ít hoa quả."
Trước đây, Lê Tinh thường đến tòa nhà cung ứng này mua hoa quả về nhà, sau đó phát hiện hoa quả ở đây không tươi bằng ở chợ nông sản, mấy chị bán hàng cũng hay tỏ vẻ thờ ơ, nên cô ít đến đây, thà mất công đạp xe mấy cây số ra chợ nông sản.
Lâu lắm rồi không đến, mấy chị bán hàng đã quên cô.
Họ nhìn cô một cái, cảm thấy hơi quen mắt, cô gái xinh đẹp như vậy không thường thấy, chắc là họ đã gặp mấy lần nhưng những người sắp mất việc thì chẳng còn hứng thú với việc gì nữa, chỉ là một khách hàng xinh đẹp thôi mà, gặp rồi thì gặp thôi, có gì lạ đâu.
Thế là ai nấy đều lười biếng, chẳng ai nhúc nhích. Cô gái mặt tròn thấy mọi người không động đậy, mà Lê Tinh lại đang đợi, cô ấy do dự một chút rồi đi ra phía sau quầy lấy túi cho Lê Tinh.
Lê Tinh nhận lấy túi nhưng không lập tức đi đựng hoa quả, hỏi mấy chị bán hàng: "Các chị ơi, lúc nãy mọi người đang bàn chuyện cải cách của tòa nhà cung ứng phải không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-317.html.]
Mấy chị bán hàng không ngờ Lê Tinh lại đột nhiên hỏi câu này, họ nhìn nhau rồi cảnh giác nhìn Lê Tinh: "Sao cô biết? Cô nghe thấy hết rồi à?"
"Em vừa nãy nghe được đôi câu." Lê Tinh không phủ nhận, cầm túi cười nói: "Em làm ở nhà máy sợi mà, bên đó cũng đang cải cách, em hơi tò mò, không biết việc cải cách của tòa nhà cung ứng có giống với nhà máy sợi bọn em không?"
"Giống cái gì mà giống, bên nhà máy sợi các cô, người ta trực tiếp bỏ ra ba vạn tệ mua đứt thâm niên công tác của mọi người, còn tòa nhà cung ứng này á? Hừ, nói hay thì là cải cách, nói thẳng ra là nó sắp đóng cửa luôn rồi!" Chị lớn tuổi lúc nãy "phụt" một tiếng, vẻ mặt phẫn nộ nói.
"Đóng cửa?" Lê Tinh ngẩn người ra một lát.
"Đúng là đóng cửa đấy." một chị khác có tàn nhang trên mặt tiếp lời. "Bây giờ tòa nhà cung ứng đang chuẩn bị đến cuối tháng sẽ thanh lý hàng hóa rồi đóng cửa, chúng tôi thì hoặc là nghe theo sự điều động của cấp trên xuống các thị trấn, hoặc là nhận chút tiền mua đứt thâm niên công tác, tự tìm đường mưu sinh."
"Nhưng mà tiền mua đứt thâm niên công tác tòa nhà cung ứng lấy đâu ra, trong sổ sách đã hết sạch tiền rồi, tài sản duy nhất là tòa nhà này, chỉ có bán tòa nhà này đi mới có tiền.
Bây giờ cấp trên đang mơ mộng hão huyền muốn tìm một ông chủ nào đó mua tòa nhà, như vậy mới có một khoản tiền để lo liệu cho chúng tôi!"
"Bán?"
Tim Lê Tinh đập thình thịch, trong đầu cô bỗng hiện lên đoạn đối thoại giữa Lục Kim Xảo và Cố Như: "Thật không ngờ, chị Lưu kia lại gặp may, thành hộ bị giải tỏa, căn nhà cũ nát mà lúc trước mua với giá hơn hai vạn tệ vậy mà được đền bù gần ba mươi vạn, ba mươi vạn đấy, mua hai căn nhà bây giờ còn dư hơn một nửa!"
"Con nói xem sao bên tòa nhà cung ứng lại bị quy hoạch? Biết trước thế này, con nghĩ cách kiếm ít tiền mua lại tòa nhà cung ứng bỏ trống ba năm kia, bây giờ chẳng phải là phát tài rồi sao? Tòa nhà đó chỉ nhỏ hơn bách hoá số sáu một chút thôi, nhưng mỗi tầng cũng 500 mét vuông, 4 tầng lận, ôi chao, theo mức đền bù giải tỏa bây giờ chắc được đền bù không ít tiền đâu!"
"Tòa nhà đó lúc trước rao bán bao nhiêu tiền nhỉ? Năm mươi vạn hay bao nhiêu? Dù sao thì bao nhiêu cũng được, bây giờ mà phá đi chắc chắn đền bù gấp mười lần không chừng!"
"Mới có mấy năm chứ, hơn ba năm, hơn ba năm mà kiếm được gấp mười lần tiền vốn, đúng là tiền chùa."
Năm mươi vạn, hơn ba năm sau giải tỏa đền bù gấp mười lần không chừng.
Gấp mười lần, năm trăm vạn?
Năm trăm vạn, hiện tại sổ tiết kiệm mà Lục Huấn đưa cho cô vẫn chưa có con số này.
Năm mươi vạn, bây giờ lãi suất ngân hàng gửi một năm kỳ hạn là 8.64%, gửi ba năm là 10.8%, được 162 nghìn tệ, cũng không ít, nhưng mua một tòa nhà có thể kiếm gấp mười lần!
Lê Tinh khó khăn nuốt nước bọt, cô ngẩng đầu, ánh mắt sáng long lanh nhìn người chị có tàn nhang nhưng rất ưa nhìn: "Chị, chị biết rõ như vậy, thế tòa nhà này cấp trên muốn bán bao nhiêu tiền vậy?"