"Tòa nhà này lớn như vậy, diện tích ít nhất cũng phải 500 mét vuông chứ, nếu bán thì chắc chắn không rẻ đâu nhỉ?" Lê Tinh cố nén nhịp tim đập thình thịch, hỏi thêm một câu.
"Cô hỏi cái này làm gì?" Người chị có tàn nhang trên mặt nhíu mày nhìn Lê Tinh, có vẻ không vui. "Tò mò vừa thôi, đừng có chuyện gì cũng tọc mạch, nhà máy sợi các cô được mua đứt thâm niên công tác ba vạn tệ là tốt lắm rồi, còn muốn thế nào nữa?"
Mấy chị này ngày thường tính tình đã không tốt, bây giờ sắp mất việc tâm trạng càng tệ hơn, rất khó chịu với những người tò mò hóng chuyện.
Lê Tinh có thể hiểu tâm trạng của các chị, cô cũng không bực mình, vẫn cười tươi đáp:
"Em không phải chỉ là tò mò thôi đâu, là chú em có mở nhà hàng, chú ấy vẫn luôn muốn tìm một tòa nhà để mở thêm chi nhánh, nên em nghe chị nói tòa nhà này muốn bán thì mới hỏi."
"Bây giờ tòa nhà nguyên căn bốn tầng như thế này không dễ tìm đâu. Chú cô mua nổi tòa nhà này á?"
Lê Tinh vừa nói xong, mấy nhân viên ở tầng một tòa nhà cung ứng đều nhìn cô, chính xác là đang đánh giá, xem Lê Tinh có giống người quen biết người mua nổi tòa nhà hay không.
Hôm qua Lê Tinh và Lục Huấn ở phòng khách "quậy phá" suốt cả buổi sáng và buổi chiều, đến cơm trưa hai người cũng chẳng buồn ăn.
Ban đầu, anh kéo cô làm cho cái ghế sô pha kia không còn chỗ nào để ngồi được nữa, sau đó lại đeo cặp kính bị bẩn lên sống mũi cô, để cô quỳ úp mặt vào thành sô pha, kéo cong chân cô lại.
Dải ruy băng đỏ chuẩn bị sẵn chẳng có tác dụng gì với anh, ngược lại còn khiến anh thêm hưng phấn.
Anh cũng không thèm cởi nơ bướm, hai tay vòng qua đỉnh đầu cô, lật người ôm lấy cô, hai người quấn lấy nhau hành hạ cô đến kiệt sức, cô cứ gọi tên anh hết lần này đến lần khác, đến nỗi khàn cả giọng.
Còn bản thân anh thì càng không thể kiềm chế, mồ hôi trên trán rơi xuống từng giọt lớn, cơ bắp trên cánh tay cuồn cuộn, gân xanh nổi lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-318.html.]
Dạo này anh càng thích để lại dấu vết trên cổ cô, giống như muốn khắc lên đó dấu ấn thuộc về mình, cắn xé như sói. Đến nỗi sáng nay thức dậy cả người Lê Tinh như bị dị ứng, chi chít những vết đỏ, cổ, lưng và n.g.ự.c chẳng còn chỗ nào lành lặn, khiến cô lúc đánh răng soi gương suýt nữa thì ném cả bàn chải đánh răng đi.
Dậy quá muộn không có thời gian chải tóc để che đi, hôm nay lại có nắng, nhiệt độ cũng không thấp, cô không thể mặc áo len cổ lọ mùa thu được, cuối cùng đành phải tìm một chiếc áo sơ mi trắng phối với chân váy kẻ caro, rồi thắt thêm một chiếc khăn lụa mỏng trên cổ.
Một bộ trang phục đơn giản thanh lịch, nhưng Lê Tinh lại có mái tóc xoăn lọn như thác nước, cộng thêm gương mặt xinh đẹp tinh tế, là người học múa từ nhỏ nên khí chất càng thêm thoát tục, chỉ cần đứng đó thôi cũng đã toát lên vẻ đẹp yêu kiều, thướt tha như tiên nữ giáng trần.
Thêm vào đó, Lê Tinh hoàn toàn không để ý đến ánh mắt đánh giá của họ, không né tránh, cứ để mặc cho họ nhìn, nhất thời không ai còn nghi ngờ lời nói của Lê Tinh nữa, chỉ hỏi cô:
"Chú cô thật sự muốn mua tòa nhà này sao? Mà mở nhà hàng kiếm được nhiều tiền thế à? Tòa nhà này không rẻ đâu."
Lê Tinh vẫn giữ nụ cười, đáp: "Chú em không chỉ kinh doanh nhà hàng, chú ấy còn có một số việc khác nữa, như thu mua hải sản..."
"Ôi, đại gia!" Người chị lớn tuổi lúc nãy kêu lên một tiếng kinh ngạc, chị có tàn nhang trên mặt thì hơi lúng túng, hắng giọng một cái rồi mới đáp: "Chồng tôi có quen biết với giám đốc, giám đốc nói với anh ấy là cấp trên định bán với giá 500 tệ một mét vuông, bốn tầng như vậy cũng không rẻ, phải một trăm vạn tệ."
"Nếu chú cô mua nổi thì cô cứ về hỏi chú ấy xem, tôi có thể giúp cô liên lạc với giám đốc bên chúng tôi."
"Một trăm vạn tệ cơ à?" Lê Tinh có chút thất vọng, nhưng cũng không quá bất ngờ.
Tất cả những thông tin cô biết đều là từ miệng Lục Kim Xảo, nhưng bà ta cũng không phải là nhân viên ở đây, tin tức mà bà ta biết phần lớn là nghe người ta nói, chưa chắc đã chính xác.
Trước đó cô đã cảm thấy năm mươi vạn không có khả năng lắm, bây giờ giá nhà ở Ninh Thành trung bình là 360 tệ một mét vuông, khu vực trung tâm thành phố là 500 đến 600 tệ, vị trí tòa nhà cung ứng không tính là hẻo lánh, không thể đạt 500 tệ, nhưng cũng không thể bán với giá chưa đến 300 tệ một mét vuông được.
Nếu vậy thì Ninh Thành có không ít người giàu, không thể không có ai "nhặt được của hời".
Bây giờ xem ra, tòa nhà cung ứng lúc trước rao bán 3 năm không ai hỏi mua, nguyên nhân cũng rất rõ ràng. Nói chung là giá của tòa nhà cung ứng hiện tại quá cao.
Bỏ ra một trăm vạn để mua một tòa nhà cũ kỹ bốn tầng, kết cấu bình thường, thà rằng tìm cách xin dự án, mua đất rồi tự xây còn hơn, vừa xây được đẹp đẽ lại càng thu hút người ta.