Lê Tinh vừa cắn đầu bút vừa suy nghĩ, ngẩng đầu lên xem đồng hồ, bỗng nhiên mong trời mau tối để được tan làm.
Ngồi trên ghế mà như ngồi trên đống lửa, cuối cùng cũng đến giờ tan làm, cô vội vàng xách túi chạy xuống lầu.
Lúc này Lục Huấn đã đợi cô ở dưới lầu từ lâu, tối nay đáng lẽ anh phải đến trang trại nuôi trồng một chuyến, Vũ Tiến đã từ phương Bắc trở về, lại thu mua được một lô thép phế liệu lớn, lần này là trực tiếp thông qua kênh của công ty thương mại ở Thượng Hải, gần như không mất công sức đã kiếm được tiền, vừa đủ số tiền anh đầu tư vào tòa nhà trùm mền.
Vũ Tiến đi công tác bao nhiêu ngày nay, theo lệ thường anh phải đến uống rượu với anh ấy, trò chuyện một chút. Nhưng anh thật sự không yên tâm về Lê Tinh, lúc xử lý công việc, đối chiếu sổ sách, ký giấy tờ ở tòa nhà trùm mền và trạm thu mua, trong đầu anh toàn nghĩ đến cô.
Lúc thì lo lắng cho trạng thái của cô, lúc lại lo anh "hành hạ" cô quá mạnh tay làm cô mệt mỏi.
Nghĩ đến chiếc ghế sô pha màu nâu đỏ ướt đẫm, rồi lại nghĩ đến dáng vẻ cô úp mặt vào thành sô pha, quay đầu nhìn anh kêu "meo meo", anh lại không kìm được mà xúc động.
Cơn nóng bừng bừng dâng lên, anh phải uống mấy cốc trà lạnh ở văn phòng mới áp chế được.
Một ngày hỗn loạn, anh lái xe đến thôn Tiên Thủy một chuyến, rồi vội vàng đến bách hoá số sáu đón cô.
Nhìn thấy cô chạy ra từ cổng lớn, mặc chiếc áo sơ mi trắng vừa vặn, cổ quấn khăn lụa màu xanh nhạt, anh bỗng nhớ đến dáng vẻ quyến rũ của cô tối qua khi mặc áo sơ mi của anh, ngồi trên người anh.
Còn có nụ hôn giữa thanh thiên bạch nhật của cô sáng nay nữa.
Trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác ấm áp, anh sải bước đi tới nhận lấy hai chiếc túi mua hàng trên tay cô, đưa tay dắt cô đi về phía xe, nghiêng đầu hỏi: "Hôm nay thế nào?"
Dù có bận tâm đến tòa nhà cung ứng thế nào đi nữa thì tinh thần Lê Tinh hôm nay vẫn rất tốt, lúc này gặp được anh, nghĩ đến việc sắp có thể bàn bạc chuyện này với anh, cô càng thêm thoải mái, giọng điệu ung dung đáp: "Cũng bình thường, hai túi đồ này là tuần trước em không nhịn được, xuống tòa nhà bách hóa chọn một đống mà cuối cùng lại không lấy, em thấy hơi ngại nên hôm nay xuống đó mua hết luôn."
Lục Huấn nghe vậy có chút ngạc nhiên: "Hôm nay em không chọn thêm à?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-320.html.]
"Không, chỗ này nhiều rồi mà, nên em không chọn thêm nữa." Thật ra chủ yếu là vì tòa nhà kia.
Lê Tinh mân mê quai túi xách, do dự ngẩng đầu nhìn Lục Huấn: "Ông xã, hôm nay em gặp phải một chuyện muốn bàn bạc với anh."
"Chuyện gì?" Lục Huấn nghe vậy theo bản năng nhìn sắc mặt Lê Tinh, thấy cô hơi do dự, anh dừng bước. "Chuyện gì vậy? Hôm nay em gặp chuyện gì à?"
Lê Tinh nhìn trái nhìn phải, giờ tan tầm nên người qua lại đông đúc, chuyện mua nhà như vậy không tiện nói ra, thế là cô khoác tay Lục Huấn, nói: "Chúng ta lên xe trước đã, coi như là chuyện tốt, chỉ là em không chắc chắn lắm, không biết nên quyết định thế nào."
Cô nói một cách thần bí, Lục Huấn lại yên tâm, anh nhìn bàn tay đang khoác lấy cánh tay mình, cười đáp: "Được, chúng ta lên xe nói chuyện."
Nói mấy câu đã đến bên xe, Lê Tinh ngồi vào ghế phụ, Lục Huấn ngồi vào ghế lái, khởi động xe.
Cả hai đều vui vẻ, không ai để ý đến việc lúc xe họ chạy đi, có một bóng người từ cửa sau đi ra, nhìn theo hướng chiếc xe màu đen của họ chạy khuất dần, ánh mắt tối sầm lại.
"Ông xã, ngày nào anh cũng đi ăn tiệc, còn giao thiệp với bên quy hoạch xây dựng thành phố và các tòa nhà bách hóa, anh có biết chuyện tòa nhà cung ứng đối diện tòa nhà bách hóa số sáu sẽ đóng cửa không?"
Chuyện này Lục Huấn thật sự có biết, cùng với việc tem phiếu bị bãi bỏ, kinh tế thị trường càng thêm sôi động, cạnh tranh ngày càng lớn, các hộ kinh doanh tư nhân xuất hiện, các trung tâm thương mại quốc doanh được bảo hộ bởi nền kinh tế kế hoạch vì thế mà chịu ảnh hưởng nặng nề.
Hiện nay, các tòa nhà bách hóa đều đang tiến hành cải cách, hoặc là cải cách lương thưởng, hoặc là cho thuê quầy hàng, còn tòa nhà cung ứng từng thịnh hành nhờ nền kinh tế tem phiếu vào những năm 60, 70 thì cải cách còn mạnh mẽ hơn.
Có một số tòa nhà cung ứng ở các quận huyện tồn đọng hàng hóa nghiêm trọng, thua lỗ càng nặng nề hơn, đang đứng trước nguy cơ đóng cửa, tòa nhà đối diện bách hoá số sáu là một trong số đó.
Một khi đóng cửa, những nhân viên này đều phải được sắp xếp. Nhưng bây giờ các đơn vị quốc doanh đều đang thừa nhân viên, hoàn toàn không có chỗ nào phù hợp để sắp xếp, vậy phải làm sao? Chỉ có thể nghĩ ra một cách là bỏ ra một số tiền đủ lớn để nhân viên mua đứt thâm niên công tác, khuyến khích họ đến các doanh nghiệp tư nhân làm việc.
Vấn đề lại xuất hiện, tiền ở đâu ra? Tiền mua đứt thâm niên công tác không phải là con số nhỏ, ban đầu cấp trên muốn cho tòa nhà cung ứng cho thuê giống như tòa nhà bách hóa, nhưng một tòa nhà cung ứng nuôi sống không ít nhân viên, chỉ cho thuê thì số tiền này không đủ.
Tráng sĩ chặt tay, cuối cùng quyết định bán luôn.
Lục Huấn có nhiều mối quan hệ, từ khi tin tức này mới xuất hiện, anh đã nghe phong phanh, Thuận Tử còn hỏi anh có muốn mua lại tòa nhà này để mở trung tâm điện máy không, dù sao vị trí ở đường Đường Tây cũng không bằng ở đây.