Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

THẬP NIÊN 90 CÔ VỢ TIÊU XÀI HOANG PHÍ LÀM CHỦ CUỘC CHƠI - Chương 327

Cập nhật lúc: 2025-07-04 02:32:34
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lục Huấn đưa tay chạm vào vành tai đỏ ửng bị anh mút qua, nhìn thoáng qua dấu răng mờ mờ, nói: "Không đâu. Đừng lo lắng, chờ thêm vài ngày nữa, đợi thời điểm thích hợp, anh sẽ đưa em đi gặp giám đốc, để em tự nói chuyện với ông ấy."

"Thế thì tốt."

Lê Tinh thở phào nhẹ nhõm. Mấy ngày nay cô định hỏi anh nhưng lại nhận ra mình hơi nôn nóng, sợ rằng cơn nghiện mua sắm lại tái phát, bèn kìm nén xuống, tựa đầu vào vai Lục Huấn, chuyển chủ đề: "Đợi thêm cũng được, một là em chưa nghĩ ra sẽ làm gì, hai là hiện tại em cũng bận quá. Lại sắp cuối tháng rồi, công việc nhiều. Hôm nay nếu không phải vì phải đi cùng mấy bác làm thủ tục chuyển nhượng sổ đỏ, chiều nay em cũng chẳng xin nghỉ."

"Giờ thì nhà đã mua, còn phải lo sửa sang. Dù chuyện này có thể giao cho anh hai xử lý, nhưng em vẫn phải đến xem qua."

"Còn chuyện của chị dâu cả nữa. Hiện tại chúng ta mới chỉ thỏa thuận được với chợ nông sản, thêm một hợp đồng đại lý bán hàng của bách hoá số một. Các nơi khác vẫn chưa lo liệu được. Dù chị dâu cả nói có bấy nhiêu nơi bán hàng đã là đủ rồi, nhưng em vẫn muốn tìm thêm vài nơi nữa cho chị ấy, như thế chị ấy kiếm được nhiều hơn, có thể thuê thêm người làm phụ, không thì một mình chị ấy vất vả quá."

"Còn cả bên Hà Dương, nó mời Hổ Tử và Cương Tử giúp đỡ, bây giờ kho bãi lại mở rộng thêm vài cái, chất đầy giấy bìa và sắt vụn. Em còn phải nghiên cứu xem lúc nào bán ra là hợp lý."

"Mấy chuyện này đều phải tính toán kỹ, còn phải xem nhiều số liệu, em vẫn chưa làm xong..."

Cô cứ nói một việc lại một việc, khiến Lục Huấn nghe mà cảm giác cô bận quá mức. Anh không nhịn được nói: "Bà xã, em bây giờ đã bận thế này, em nghĩ xem nếu mua tòa nhà kia, em còn thời gian ở bên anh không? Không phải còn muốn có em bé sao?"

Lục Huấn vừa nói vừa nâng cằm cô lên, ánh mắt đầy ẩn ý: "Anh không muốn tháng sau lại nghe vợ anh nghi ngờ là cày không được, hay là đất không tốt..."

"Em đâu có chậm trễ chuyện sinh con mà." Nghe đến chuyện này, Lê Tinh cảm thấy không được tự nhiên.

Về chuyện có con, hai người coi như đã thống nhất. Hầu như mỗi khi về nhà, cô lên phòng tập múa luyện cơ bản, anh vào bếp nấu cơm. Ăn xong thì bắt đầu thực hiện kế hoạch.

Suốt hơn một tháng qua không ngừng nghỉ.

Nhưng mấy hôm trước, kỳ kinh nguyệt của cô vẫn đến.

Lúc đó cô hụt hẫng vô cùng. Bước ra khỏi nhà vệ sinh, nhìn chằm chằm vào cái bụng phẳng lì của mình, rồi lại ngó qua Lục Huấn đang nằm trên giường chờ mình, buồn bã thốt lên: "Rốt cuộc là cày không được hay đất không tốt đây?"

Nghe xong câu đó, sắc mặt Lục Huấn rõ ràng cứng đờ một lúc. Nếu không vì thương cô khó chịu trong kỳ, lúc ấy anh đã "xử lý" cô ngay tại chỗ rồi.

Dù vậy, cô cũng chẳng thoát được. Sau mấy ngày uống nước đường đỏ và xoa bụng, kỳ kinh vừa kết thúc, anh đã "hành" cô đến mức kiệt sức.

Chiếc ghế sofa nâu đỏ trong phòng tập múa bị cô quỳ lõm hẳn hai chỗ.

May mà cô có tập múa, sức hồi phục nhanh, không thì hôm nay chẳng thể nhận được năm cuốn sổ đỏ.

Nhưng chuyện con cái vẫn phải có thôi. Lần trước đi tìm nhà, cô ôm một đứa bé ba tháng tuổi của bà chủ tiệm tạp hóa, càng thêm khát khao. Khuôn mặt mềm mại trắng trẻo, đôi mắt tròn xoe, cái miệng đỏ nhỏ nhắn. Chỉ cần nhìn thôi, trái tim đã tan chảy.

"Hay là, hôm nay chúng ta về sớm một chút?" Nghĩ đến đứa trẻ kia, Lê Tinh ngẩng lên nhìn đồng hồ, rồi quay sang hỏi anh. "Hôm nay anh không có tiệc tối đúng không?"

Ý đồ muốn tan làm sớm của cô rõ ràng không cần nói. Về chuyện có con, cô còn sốt sắng hơn cả anh.

Anh bất giác nghĩ, nếu có con rồi, liệu cô còn nhớ đến anh nữa không? Nhìn cô, Lục Huấn vẫn chưa trả lời ngay.

"Anh mau trả lời em đi?" Lê Tinh không nhịn được thúc giục.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-327.html.]

Nghĩ đến việc anh luôn muốn được chút ngọt ngào, cô l.i.ế.m môi, chần chừ giây lát rồi đưa tay luồn qua khe cúc áo sơ mi của anh, ngón tay khẽ cào vào vùng cơ n.g.ự.c rắn chắc, ngước mắt nhìn anh hỏi lại: "Ông xã, được không?"

Lê Tinh là người học hỏi nhanh nhất, chỉ trong hơn một tháng, mớ sách vở lộn xộn trong nhà mà cô đã lật qua, những chuyện nam nữ trong đó, cô đã nắm được hơn phân nửa.

Động tác của cô vụng về mang theo sự ngượng ngùng, nhưng lại khiến người khác không thể cưỡng lại. Ngón tay cô thon dài, đầu ngón mềm mại với chút móng tay được cắt tỉa, nhẹ nhàng lướt qua như đang kéo một sợi dây mỏng trên tâm can, từng đợt rung động, ngứa ngáy lan tỏa khắp cơ thể.

Thân thể Lục Huấn bất chợt căng cứng, các cơ bắp như sắt nung đỏ, sau đó tựa như tia lửa bén vào đám cỏ khô nhanh chóng bùng cháy.

"Chờ chút!" Giọng nói khàn khàn bật ra hai chữ, Lục Huấn đưa tay giữ lấy bàn tay quấy rối của cô, cúi đầu cắn lên môi cô.

Lục Huấn không hiểu sao cô ngày càng bạo dạn, trêu chọc thành thạo, khiến anh mê đắm không kiềm chế nổi, bất kể hoàn cảnh. Miệng cô cũng ngày càng biết cách đáp lại. Giống như lúc này, khi đầu lưỡi anh chỉ khẽ chạm vào, răng cô liền tự động hé mở, cái lưỡi mềm mại thơm tho theo bản năng đưa ra, rồi ngay lúc nhận ra lại muốn rụt về, anh đã mạnh mẽ giữ chặt lấy.

Bàn tay đang đẩy trên n.g.ự.c anh dần chuyển thành níu lấy, từng chút từng chút như đang gãi ngứa trên trái tim anh.

Thân thể anh càng thêm căng cứng, ngay khoảnh khắc tiếp theo, anh dùng sức đặt cô xuống ghế sofa, cúi người...

Tháng mười một, trời tối ngày càng sớm. Không biết đã qua bao lâu, ánh sáng bên ngoài dần mờ đi.

Trong căn phòng ngập tràn âm thanh những nụ hôn, chiếc máy nhắn tin trong túi bánh sừng bò trên bàn làm việc phát ra hai tiếng "bíp bíp".

Lê Tinh chống tay lên tay vịn sofa, khuôn mặt đỏ bừng, mơ hồ nghe thấy âm thanh ấy, cô theo phản xạ mở đôi mắt đẫm hơi nước nhìn về phía chiếc túi. Đúng lúc này, người đàn ông phía sau vươn tay giữ lấy cằm cô, ép cô quay lại, ngậm lấy môi cô lần nữa.

"Bà xã, tập trung chút đi." Anh khẽ véo cô một cái, khiến cô không nhịn được khẽ rên, buộc phải hé miệng đáp lại, ngón tay bấu chặt vào sofa.

"Bíp bíp."

Máy nhắn tin lại kêu hai tiếng, lần này không có ý định dừng, cứ "bíp bíp, bíp bíp..." liên tục.

Dạo gần đây, để lo việc mua nhà, Lê Tinh cứ nghe tiếng máy nhắn tin là không thể không xem, gần như đã thành phản xạ. Tiếng kêu dồn dập khiến cô không thể tập trung nữa.

"Không được đâu, ông xã, em phải xem tin nhắn đã. Nhiều tiếng thế này chắc chắn là chuyện gấp."

Lê Tinh dùng sức đẩy người trên mình ra, vội vàng kéo váy, run rẩy chạy tới bàn làm việc.

Cô bất ngờ hành động, Lục Huấn không kịp phản ứng, bị cô đẩy ngã xuống sofa. Mồ hôi trên trán Lục Huấn nhỏ từng giọt, đôi mắt ửng đỏ. Khuôn mặt anh hiếm khi hiện lên vẻ không vui, anh ngồi sững một lúc mới dần điều hòa nhịp thở, dựa vào sofa mặc kệ cúc áo sơ mi đã bung, quay đầu nhìn người đang đứng trước bàn làm việc.

"Em mua nhà xong rồi, có cần đổi số máy nhắn tin không?"

"Không cần đâu, hôm qua em vừa thương lượng xong việc sang tên hôm nay, cũng mua ít đồ để cảm ơn mấy ông bà giúp mình tìm nhà. Họ đều biết em đã mua nhà xong, chắc không gọi nữa. Nhưng mà, dù sao đây là nhà giải tỏa, có thêm cũng chẳng sao đúng không? Em vẫn có thể xem qua được."

Lê Tinh bình ổn hơi thở, lấy máy nhắn tin từ túi ra. Cô cúi đầu nhìn, một lúc nhận năm tin nhắn, tất cả đều từ Lê Hà Dương.

Bình thường Lê Hà Dương rất ít nhắn tin cho cô, vậy mà lần này lại gửi liền năm cái, chắc chắn là có chuyện quan trọng. Sắc mặt Lê Tinh thoáng biến đổi, bàn làm việc của Lục Huấn có điện thoại, cô vội vàng cầm lấy gọi cho Lê Hà Dương.

Điện thoại nhanh chóng kết nối, đầu dây bên kia vừa nghe thấy giọng cô, liền hốt hoảng hét lên: "Cô út, cái gã Đỗ Trường Thuận hôm nay mua đứt công việc rồi!"

Loading...