Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

THẬP NIÊN 90 CÔ VỢ TIÊU XÀI HOANG PHÍ LÀM CHỦ CUỘC CHƠI - Chương 335

Cập nhật lúc: 2025-07-04 02:36:14
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ông nhờ quan hệ của ông Hà và Hà Trân nhận được một đơn đặt hàng lớn cố định, nhưng người ta cần sợi tinh chế 200, dây chuyền sản xuất này họ còn chưa có, làm sao sản xuất được?

Nhất định phải mua máy móc mới về. Nhưng tiền mua máy móc sản xuất sợi tinh chế vẫn chưa có.

Tiền Lục Huấn đưa đến ông không muốn sao?

Nhưng ông không thể nhận, Lục Huấn biết tình hình của ông, ông cũng biết tình hình của Lục Huấn. Anh rút vốn ra, một khi một trong các mắt xích bị thắt chặt, anh sẽ bị người ta nuốt chửng ngay lập tức.

Ông chỉ có một đứa con gái, một đứa con rể, không thể hy sinh con gái con rể để cứu nhà máy.

"Đợi tôi bán hết số sợi trong kho là xong, mọi người yên tâm đi." Lê Vạn Sơn nói nhẹ nhàng bâng quơ, như thể rất dễ giải quyết, nhưng Lê Tinh lại không lạc quan: "Bố, theo con biết nhà máy tất, nhà máy dệt, nhà máy găng tay ở Ninh Thành đều đang đối mặt với việc cửa hàng bách hóa trả lại hàng loạt, bố nói bán hết số sợi trong kho, bán đi đâu?"

"Nếu chỉ là bán sợi thôi, thì anh có hai cách." Lúc này Lục Huấn lên tiếng.

Lê Tinh lập tức quay đầu nhìn anh: "Anh có cách nào?"

Bàn tay Lục Huấn dưới gầm bàn nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, an ủi cô đừng vội.

"Hai năm trước, để chạy thị trường đồ điện gia dụng, anh đã đến Ô Thị vài lần, tình cờ quen biết một ông chủ, anh ta có hơn chục quầy hàng ở chợ hàng hóa nhỏ Ô Thị, chuyên bán tất, vải rèm, đồ kim khí, đồ trang trí nhỏ, nhà anh ta có một xưởng vải rèm, ngoài ra còn có một xưởng tất ở Ký Thành - Đại Đường, quanh năm anh ta thu mua số lượng lớn sợi, cả sợi thường và sợi tinh chế."

"Trong kho của bố có tổng cộng bao nhiêu sợi ạ?"

Mấy ngày nay, Lê Vạn Sơn đã quen thuộc với tất cả dữ liệu của nhà máy đến mức có thể đọc vanh vách, ông nói ra một con số.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-335.html.]

Số lượng nhiều hơn tưởng tượng, đây là hàng tồn kho hai năm của nhà máy sợi, Lê Vạn Sơn cũng biết số lượng lớn, ông nói: "Số hàng này chỉ một xưởng tất, một xưởng rèm không tiêu thụ hết được."

Lục Huấn suy nghĩ một chút rồi nói: "Hai năm nay ở Đại Đường mở ra rất nhiều xưởng tất, mình đến nhiều nơi hỏi thử xem, bán được bao nhiêu hay bấy nhiêu, tối nay anh sẽ liên lạc với người bạn kia của anh, nếu được thì ngày mai hoặc ngày kia anh sẽ đích thân đến đó nói chuyện với anh ta, rồi đi một vòng quanh đó."

Lê Vạn Sơn mở miệng định nói hay là để ông đi cùng với con rể, nhưng hiện tại là thời điểm then chốt của cải cách, ông không thể rời đi được.

Lê Tinh nhìn bố liền biết ông đang nghĩ gì, cô nói: "Bố đưa thư ký Quách cho con, con cùng Lục Huấn đi một chuyến đến đó. Vì là hàng của nhà máy sợi, dù sao cũng cần có người của nhà máy sợi đi cùng, nếu không sau này khó nói lắm, người ta lại tưởng bố đang lợi dụng chức quyền."

Lê Tinh nói xong, quay sang nhìn Lục Huấn nháy mắt với anh: "Được không anh? Em đi cùng anh nhé?"

Lục Huấn cưng chiều cười với cô: "Được chứ, vốn dĩ anh cũng định đưa em theo, bên đó khá thú vị."

Hai vợ chồng đã bàn bạc xong, Lê Vạn Sơn quả thực cũng lo lắng Lục Huấn một mình đi lo chuyện của nhà máy sợi sẽ bị người ta nói ra nói vào, ông đang ở vị trí này, nhà máy sợi xảy ra chuyện ông phải chịu trách nhiệm, nhà máy sợi làm ăn phát đạt cũng phải đề phòng kẻ xấu.

Nếu con gái đưa thư ký Quách đi cùng thì sẽ ổn thỏa hơn, chỉ là: "Con không đi làm sao?"

Chuyện nhà máy sợi bây giờ chưa giải quyết xong, Lê Tinh nào có tâm trạng đi làm, cô còn muốn nghỉ việc luôn ấy chứ, nhưng lời này không thể nói ra, cô dùng đũa chọc vào bát cơm, nói: "Con xin nghỉ hai ngày vẫn được mà, công việc cứ để khi nào về con bổ sung là được."

"Vậy được, vậy tối nay bố sẽ gọi điện cho thư ký Quách, để cậu ấy liên lạc với con." Sắc mặt Lê Vạn Sơn giãn ra, nhìn đôi mắt đỏ hoe của Lê Tinh, ông ngập ngừng nói: "Chuyện này là bố không tốt, làm con lo lắng rồi."

Lê Tinh chỉ là đau lòng cho bố, chứ không phải giận bố, thấy bố dịu giọng xin lỗi, cô không khỏi thấy mũi cay cay.

"Sau này bố có chuyện gì thì đừng giấu chúng con nữa..."

"Giám đốc, giám đốc, giám đốc Lê! Xảy ra chuyện rồi! Cái tên Đỗ Trường Thuận đó g.i.ế.c người rồi!" Đang nói chuyện thì cửa lớn ngoài sân bị đập mạnh, một giọng nói lo lắng vang lên.

Loading...