[Thập niên 90] Mẹ Kế Luôn Muốn Chạy Trốn. - Chương 64
Cập nhật lúc: 2025-11-08 01:00:25
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lần cả nhà ăn cơm chung, tay nghề của Bành Đại Hoa rõ ràng khá hơn mấy bậc. Mặc dù vẫn ít dầu mỡ, nhưng ít nhất món trứng xào cháy, hương vị cũng tệ.
Triệu Chanh rằng đây là do Bành Đại Hoa con gái cà khịa ngay bàn ăn. Chứ bình thường, với trình độ xào rau của bà , tuyệt đối thể mặn đến mức ăn một miếng rau lùa vội một bát cơm.
Bữa cơm diễn tương đối yên , chủ yếu là vì Lâm Hồng Hoa, một "bậc thầy vô duyên", trấn áp trường. Triệu Chanh phát hiện bà chị đúng là m.á.u cà khịa bẩm sinh, chuyện gì bà cũng tìm cớ để chọc ngoáy .
May mà thời internet, chứ như bà mà lên mạng, tuyệt đối thể một "khẩu chiến quần hùng", cuối cùng còn cho tức điên lên mà đồng loạt tố cáo.
Giờ đây, Triệu Chanh sang Lâm Kiến Thành đang bên cạnh, cắm cúi ăn cơm, cuối cùng cũng hiểu ý tứ trong lời lúc .
"Bất mãn với nhiều , nhiều việc, trừ bản ". Cách đối phó nhất chính là mặc kệ bà .
Triệu Chanh ăn cơm im re như gà thóc. Thỉnh thoảng Lâm Kiến Thành gắp cho cô một miếng thịt gà. Thấy Lâm Hồng Hoa sang, Triệu Chanh còn tưởng sắp mắng, ai ngờ bà chỉ liếc một cái lướt qua chỗ khác.
Ăn cơm xong, Lâm Đại Hà gọi hai con trai chuyện phân gia. Còn đám phụ nữ trong nhà, Lâm Đại Hà nghĩ chuyện chỗ cho đàn bà xen mồm.
Lâm Kiến Thành vẫn giữ nguyên quan điểm cũ: điều kiện tiên quyết để mượn nhà là nhà cửa trả nguyên vẹn. Về điểm , Lâm Kiến Quốc tán thành, hai lời, lập tức đồng ý.
"Chờ chuyện tiền phạt giải quyết xong, bọn chắc chắn sẽ dọn về nhà cũ."
Ngay cả ngày trả nhà Lâm Kiến Quốc cũng luôn. Trương Thục Phân bên cạnh, húp xong bát cháo trắng (coi như là bữa trưa), , ánh mắt lộ rõ vẻ sốt ruột. ngoài ở đây, chị cũng tiện thẳng.
Theo ý của chị , phân gia thì phân cho đàng hoàng ở riêng luôn. Mặc dù ban đầu chị cũng tiếc khoản trợ cấp của hai ông bà già, nên cũng đồng tình với ý của Lâm Kiến Quốc.
dạo gần đây, khi ở nhà chị cả và nhà đẻ một thời gian, suy nghĩ của Trương Thục Phân đổi nhiều.
Giờ nghĩ , Trương Thục Phân thấy đây kiến thức quá hạn hẹp, chỉ thấy cái lợi nhỏ mắt.
Nếu phân gia triệt để, chị thể bảo chồng theo chú út lái xe. Dù thì chú út giờ xe mà chỉ một , thêm em giúp đỡ chẳng hơn ? Chú út chắc chắn sẽ đồng ý.
Chỉ cần chồng theo xe, đến việc chia đôi tiền kiếm , thì ít nhất một ngàn đồng cũng chia ba, bốn trăm chứ? Anh rể của Trương Thục Phân , chỉ cần tích cóp hai năm là thể tự mua một chiếc xe Đông Phong. Lái xe chắc chắn kiếm bộn tiền.
Tiếc là Trương Thục Phân còn kịp bàn bạc với chồng, thì hôm nay, chồng đầu gỗ nhà tự chặn con đường đó!
Triệu Chanh ngay cạnh Trương Thục Phân, liếc qua biểu cảm là hiểu ngay chị đang ý đồ.
cũng cần Triệu Chanh lo lắng, cô tin Lâm Kiến Thành thể tự xử lý mấy chuyện .
Phân gia, chủ yếu là tách hộ khẩu nhà Lâm Kiến Quốc năm . Lại vì phân gia vốn dĩ chỉ là màu, nên mấy chuyện như chia tài sản thế nào cũng cần bàn kỹ.
Rất nhanh, ba bố con thống nhất xong, cùng tìm trưởng thôn Du để chứng.
Ngay đó, Lâm Kiến Quốc phòng ôm chăn đệm của nhà , lấy một đôi quang gánh, xách thêm cái sọt, gánh mấy thứ đồ lặt vặt sẽ dùng đến, cứ thế rời khỏi nhà cũ của Lâm gia, về phía căn nhà đá của Lâm Kiến Thành.
Thế là coi như hôm nay phân gia, hôm nay dọn nhà luôn. Triệu Chanh đang nghĩ nên xách hộ ít đồ cho phép , thì Lâm Kiến Thành xách một cái xô đựng đồ, kéo cô .
"Về nhà lấy đồ của , lát nữa luôn."
Thế là Triệu Chanh cứ thế tay Lâm Kiến Thành dắt .
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Bành Đại Hoa ở đằng thấy , khỏi bĩu môi: "Con mụ lười càng ngày càng lười."
Vừa nãy ăn cơm, Bành Đại Hoa Trương Thục Phân chuyện con trai út mua nhẫn vàng cho vợ, lập tức ghen tị đến mức chua loét. Giờ tìm cơ hội, bà ngớt lời ghét bỏ.
Lâm Hồng Hoa xách cái giỏ của lên, cũng chuẩn : "Dù cũng nhiều đồ, mấy bước chân. Để cả chạy thêm vài chuyến trông vẻ như dọn nhiều đồ, cho giống phân gia thật. Mẹ, con nhờ xe của vợ chồng Kiến Thành về trấn, ở nữa ."
Bành Đại Hoa , cũng chẳng màng xoi mói con dâu nữa, vội vàng níu cái giỏ của con gái , đòi nhét đồ cho cô.
"Có xe của em mày , mang bao nhiêu cũng sợ nặng!"
Lâm Kiến Thành từ chối việc cho Lâm Hồng Hoa nhờ xe. Từ trấn Táo Tử trấn Hạ Hà, cách cũng gần bằng về thành phố Liên Dung.
Lần về cũng việc gì khác, Triệu Chanh để cuốn sổ hộ khẩu bên nhà đẻ cho Trương Thục Phân, nhờ chị khi nào chợ trấn, nếu gặp bên núi Áo Tử thì gửi về giúp.
Cũng lúc , Trương Thục Phân mới Triệu Chanh tách riêng hộ khẩu . Trong lòng chị nảy sinh vài ý nghĩ khó , nhưng Triệu Chanh cũng mà bận tâm.
Dọn dẹp xong, Lâm Kiến Thành đưa Triệu Chanh và "kèm theo" Lâm Hồng Hoa cùng rời , giữa cái nắng trưa gay gắt.
Triệu Chanh còn cây dù đen để che nắng. Lâm Hồng Hoa thấy, bĩu môi định gì đó, nhưng liếc sang Lâm Kiến Thành đang xách giúp nửa bao tải dưa muối, cái miệng mở ngậm chặt .
Đừng thấy Lâm Hồng Hoa bình thường ăn điều, đó là vì đối diện sức uy h.i.ế.p đủ.
Gặp như Lâm Kiến Thành, bao giờ nể mặt , thì dù Lâm Hồng Hoa lên cơn, lời vọt đến cổ họng, cũng tuyệt đối thể dựa bản năng sinh tồn siêu phàm của mà kịp thời phanh , ngậm miệng.
Đi chừng mười mấy phút, thôn Tiên Nữ bỏ phía . Lâm Kiến Thành, nãy giờ vẫn tít đằng , dừng chân , đặt bao tải xuống đất, với Lâm Hồng Hoa: "Em xách giúp chị đến đây thôi, đoạn còn chị tự xách."
Lâm Hồng Hoa tưởng xách mệt, nghỉ tay, cũng chảnh chọe. Dù bên trong là rau dưa, cũng nặng lắm.
Lâm Hồng Hoa tuy ít nông, nhưng tay chân vẫn sức.
Bà gật gật đầu, định một câu khách sáo hiếm hoi, thì đảo mắt thấy em trai mà tưởng là "mệt" đang khom xuống, dừng mặt em dâu: "Đi mệt ? Lên , cõng."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-me-ke-luon-muon-chay-tron/chuong-64.html.]
Giọng dịu dàng mấy tông.
Lâm Hồng Hoa trợn mắt . Mệt? Từ đầu đến giờ, cái túi vải duy nhất là do em trai bà đeo. Em dâu chỉ việc cầm dù che nắng. Đi mười mấy phút mà mệt?
Điều bà tức hơn là cô em dâu thật sự cau mày, xoay xoay cổ chân, gật đầu trèo lên lưng em trai bà . Cứ thế hai họ tiếp...
Lâm Hồng Hoa há hốc miệng, vắt óc suy nghĩ mà tìm điểm nào để cà khịa.
Mắng em dâu quá lười? Đó là chồng tự nguyện cưng chiều, cõng. Lâm Hồng Hoa thể can thiệp tình cảm vợ chồng nhà ?
Mắng em trai quá chiều vợ? Vẫn lý do đó. Người tình nguyện, Lâm Hồng Hoa cảm thấy nếu thật sự xen , thì đúng là quá vô duyên.
Hơn hai mươi phút đường còn , Lâm Hồng Hoa lủi thủi , tay trái xách giỏ, tay xách bao tải.
Còn phía bà , là đôi vợ chồng son đang che chung một cây dù, ríu rít chuyện, thỉnh thoảng vang lên tiếng .
Lúc đến chỗ khe núi để lên xe, Lâm Hồng Hoa em trai xếp cho ở thùng xe phía . Bà cũng chẳng còn thấy kinh ngạc nữa, ngoan ngoãn tự lôi đồ thùng , quẳng bao tải lên , một tay bám thành xe, chân đạp lên lốp, khó nhọc lắm mới trèo lên thùng xe.
Trong khi đó ở phía , Triệu Chanh Lâm Kiến Thành đặt tay lên eo, gồng cơ bắp nhấc bổng lên một cái, nhẹ nhàng lên xe, ngay cả tà váy tung bay cũng .
Lâm Hồng Hoa ghé thành xe, cảnh đó, giơ tay quẹt vệt mồ hôi nóng hòa lẫn bụi đất mặt, tự lực cánh sinh dùng tấm bạt che mưa xe dựng thành một góc che nắng.
Đến trấn Hạ Hà, xe dừng một chút, thả Lâm Hồng Hoa xuống. Sau đó, Lâm Kiến Thành và Triệu Chanh thẳng về thành phố Liên Dung.
Họ xuất phát lúc hơn một giờ chiều, mãi đến hơn bảy giờ tối mới về đến nhà.
Thím Ngô chuẩn bữa tối. Thấy Triệu Chanh và Lâm Kiến Thành về, thím cũng thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù chỉ ở một , tối về nhà cũng , nhưng thím Ngô lớn tuổi, bệnh lạ giường, nên việc về nhà ngủ buổi tối vẫn khiến thím khó chịu.
"Đi đường mệt lắm ? Có cần nấu nước cho hai cô tắm rửa ?"
Thím Ngô bắc cái nồi xào phi dầu xuống, chuẩn đun nước nóng.
Triệu Chanh ở cửa bếp, cả nhớp nháp như bọc đầy bụi, khó chịu vô cùng, nên cũng từ chối: "Vậy phiền thím Ngô ạ. Tối nay thím ở ăn cơm cùng bọn con nhé, ăn xong con đưa thím về."
Với thím Ngô, Triệu Chanh luôn cảm kích và kính trọng, cũng thím cảm thấy khách sáo.
Thím Ngô cô chu đáo, gật đầu, còn đùa: "Đưa thì cần , cô nương trẻ gì nữa !"
Triệu Chanh gì, chỉ chào thím, bảo về phòng cất túi .
Lái xe liên tục mấy tiếng đồng hồ, Lâm Kiến Thành cũng mệt. Về phòng, phịch xuống ghế nghỉ xả . Lâm Nhị Thuận ngoan ngoãn chạy cửa lấy dép lê, mang đến cho bố .
Triệu Chanh bước , Lâm Đại Thuận mắt sáng rỡ, vội lao , vượt lên em trai, giành lấy dép lê cho Triệu Chanh.
Hôm qua bà Ngô dạy hai đứa rằng bố ngoài việc vất vả. Vừa nãy bố mà Lâm Đại Thuận kịp phản ứng, để em trai cướp mất cơ hội thể hiện.
May mà Triệu Chanh ngay đó, Lâm Đại Thuận giành cơ hội. Cậu bé mang dép cho Triệu Chanh xong, liền mặt cô, ngẩng đầu lên chớp chớp mắt, ánh mắt tràn đầy mong đợi.
Triệu Chanh hiểu ý bé, tưởng là nó đang mong quà, đành áy náy: "Lần bố mua đồ ăn ngon về, nhất định bù cho con nhé."
Lâm Đại Thuận bĩu môi.
lúc đó, bên bàn vang lên tiếng Lâm Kiến Thành, giọng đều đều khen Lâm Nhị Thuận: "Ngoan lắm."
Thế là Lâm Đại Thuận bĩu môi dài hơn.
Triệu Chanh lúc mới vỡ lẽ, cô bật , xoa đầu Lâm Đại Thuận: "Cảm ơn Đại Thuận nhé."
Vẻ mặt Lâm Đại Thuận đổi ngay lập tức, cái miệng nhỏ líu lo ngừng, khoe khoang hai ngày nay chúng ăn gì, chơi gì, học những gì.
Triệu Chanh kiên nhẫn một lúc, với Lâm Đại Thuận: "Bây giờ phụ bà Ngô nấu cơm tối, nên mấy chuyện thú vị , ăn cơm xong con kể tiếp cho ?"
Lâm Đại Thuận rộng lượng gật đầu đồng ý, còn xung phong bếp giúp: "Con học cách tước xơ đỗ !”
Cậu bé tự hào chống nạnh, ưỡn n.g.ự.c khoe.
Bên cạnh, Lâm Nhị Thuận cảm thấy gì đó . Thấy bàn cốc nước bố rót mà uống hết, bé lập tức bưng cốc nước chen qua, đưa cho Triệu Chanh: "Mẹ ơi, uống nước!"
Ôi, đáng yêu quá! Triệu Chanh tít mắt, cúi xuống hôn một cái lên má trắng nõn của Lâm Nhị Thuận.
Triệu Chanh uống một ngụm nước cho đỡ khát trả cốc cho Lâm Nhị Thuận, xoay ngoài. Lâm Đại Thuận im lặng liếc em trai, trong lòng dấy lên một dự cảm lành.
Lâm Nhị Thuận ngây thơ , một lát , lắc lắc cái đầu nhỏ, đưa phần nước còn về phía Lâm Đại Thuận: "Anh ơi, uống ?"
Lâm Đại Thuận thầm tự kiểm điểm. Sao thể nghĩ Nhị Thuận cố ý tranh sủng với chứ! Em trai đáng yêu như cơ mà!