[Thập niên 90] Mẹ Kế Luôn Muốn Chạy Trốn. - Chương 66
Cập nhật lúc: 2025-11-08 02:04:18
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lần đầu tiên tiễn Lâm Kiến Thành , Triệu Chanh phấn khởi hồi hộp. Lần thứ hai, ít nhiều cũng chút buồn bã vì ly biệt, nhưng phần lớn vẫn là do bản cô nảy sinh nhiều cảm xúc.
Còn tiễn , Triệu Chanh thật sự lưu luyến nỡ.
Nói trắng là, hai đêm tiếp theo, Triệu Chanh còn ghét bỏ Lâm Kiến Thành dùng nhiều "cái " nữa. Đêm cuối cùng, cô còn chủ động , cho thấy sự nhiệt tình như lửa của , Lâm Kiến Thành mê mẩn thôi. Từ đó, như mở một cánh cửa thế giới mới, đến mức eo cũng suýt cô cho gãy.
Quậy tưng bừng xong, sáng hôm Triệu Chanh mới muộn màng lo lắng: "Hôm nay còn lên đường, liệu mất sức, mệt mỏi khi lái xe ?"
Hơn mười năm , mạng đầy rẫy mấy video ngắn về t.a.i n.ạ.n xe cộ. Triệu Chanh thích xem mấy thứ đó, nhưng cũng vô tình thấy ít. Giờ đây, trong đầu cô bỗng tua hàng loạt hình ảnh mà chính cô cũng vô tình ghi nhớ.
Lúc trời còn sớm, bên ngoài mới tờ mờ sáng. Lâm Kiến Thành hẹn với chủ hàng là 6 giờ sáng nay giao nhận hàng, cộng thêm thời gian kiểm hàng, bốc vác, nên 5 rưỡi xuất phát cũng tính là sớm.
Lâm Kiến Thành đang thu dọn bàn chải, cốc súc miệng và khăn mặt, thấy lời lo lắng của Triệu Chanh, , cúi xuống nâng mặt cô lên, hôn một cái thật sâu mang theo vị bạc hà mát lạnh.
"Yên tâm, nếu thấy mệt sẽ nghỉ ngơi."
Còn thế nào là "thích hợp", thế nào là "mệt", thì dĩ nhiên bộ đều do ý thức chủ quan của Lâm Kiến Thành quyết định.
Cho nên, câu cũng như . Triệu Chanh xong thấy yên tâm hơn một chút. Trong lòng cô, Lâm Kiến Thành vẫn là đáng tin cậy.
Lâm Kiến Thành thấy , mím môi . Chính vì thế, nên ngại thêm vài câu vô nghĩa như .
Anh bảo Triệu Chanh cứ ngủ tiếp, nhưng cô ngủ nữa. Cô quần áo, tiện tay búi tóc lên, giày tiễn Lâm Kiến Thành tận chỗ đỗ xe. Lúc về, cô tiện thể rẽ qua con phố bên cạnh, ghé chợ sáng mua ít rau dưa tươi.
Còn hoa quả, trong nhà vẫn còn nửa giỏ, chờ ăn hết sẽ mua đồ mới.
Cũng chẳng tâm trạng nấu bữa sáng, cả nhà ăn tạm sữa đậu nành, quẩy và bánh cuốn Triệu Chanh mua ở lầu.
Đối với việc Lâm Kiến Thành rời , Lâm Đại Thuận và Lâm Nhị Thuận đều thích ứng . Chỉ Triệu Chanh là hụt hẫng một chút buổi sáng. Đến khi tiệm, bắt đầu bận rộn, cô cũng tạm gác những cảm xúc đó sang một bên.
Hôm nay là ngày cưới của Trương Lệ Lệ. Ảnh cưới chụp ở công viên Trời Xanh gần đó ngay khi đặt cọc. Hôm nay, họ sẽ chụp một bộ ảnh kỷ niệm tại hiện trường hôn lễ.
Thời thịnh hành việc đón dâu từ sáng sớm tinh mơ. Thay đó, gần trưa, chú rể sẽ đến nhà cô dâu đón, đó cả hai cùng nhà hàng, ở cửa đón khách đến dự tiệc.
Hôm nay, sớm hơn một tiếng. Lúc Triệu Chanh đến, Trương Học Thành và Tất Tuyết Mai đều mặt. Hai mới đầu tiên việc bên ngoài nên chút căng thẳng, sợ đến muộn.
Triệu Chanh lấy chìa khóa mở cửa trêu chọc hai , bảo họ thả lỏng một chút: "Tối qua căng thẳng đến mất ngủ ? Chị thấy mắt hai đứa thâm quầng cả kìa."
Trương Học Thành toe toét, thuận miệng nịnh nọt: "Chị Triệu tinh tường quá. Em đến nửa đêm mới ngủ , cứ tưởng tượng trong đầu cả chục xem hôm nay nên gì, gì."
Tất Tuyết Mai vốn ngượng ngùng vì trúng tim đen, nhưng Trương Học Thành , cô cũng nhịn . Cô bé len lén gãi gãi vạt váy, chút mong chờ hỏi Triệu Chanh: "Sư phụ, cái váy em mới mua, hôm nay mặc đến nhà hàng hợp ạ?"
Vừa nãy Triệu Chanh mất tập trung, trong đầu vẫn đang nghĩ Lâm Kiến Thành lúc đến . Hơn nữa, Tất Tuyết Mai nép lưng Trương Học Thành, nên Triệu Chanh thật sự để ý là cô bé mặc váy mới.
Đến khi thấy chiếc váy, Triệu Chanh sững . Tất Tuyết Mai ngượng ngùng ngước mắt cô.
Trương Học Thành cảm nhận điều gì đó, vội phá vỡ bầu khí kỳ quặc: "Váy lúc nãy em thấy , giống cái váy đỏ của chị Triệu đúng ? Ha ha, đây là mẫu bán chạy nhất ở trung tâm thương mại năm nay. Xem ai cũng thích kiểu !"
Triệu Chanh cũng chỉ sững một giây kịp thời phản ứng, gật đầu hùa theo Trương Học Thành: "Xinh đấy chứ. Kiểu dáng đơn giản mà thanh thoát thế , kể cả sang năm mốt váy mới thì mặc vẫn thời."
Tất Tuyết Mai thì vui mặt, kéo kéo vạt váy, xoay một vòng: "Em cũng thấy sư phụ mặc nên lúc lĩnh lương liền mua. da em trắng bằng sư phụ, mặc chắc chắn bằng sư phụ !"
Cô bé , Triệu Chanh thừa hiểu là cô nhóc coi là hình mẫu thẩm mỹ.
Trước đây Triệu Chanh phát hiện, Tất Tuyết Mai bất kể là trang điểm tóc, thậm chí cả ngữ điệu chuyện, dáng , cử chỉ nhỏ, đều thích học theo cô, chẳng cần hợp với .
Triệu Chanh vốn nghĩ cô bé chỉ như trẻ con mẫu giáo tập theo cô giáo, hứng thú nhất thời thôi. Ai ngờ bây giờ đến cả việc bỏ tiền mua váy cũng học theo .
Đây là từ thói quen ăn sâu cả quan niệm tiêu dùng.
Triệu Chanh trong lòng nghĩ ngợi nhiều, nhưng ngoài mặt biểu lộ , tránh Tất Tuyết Mai khó xử: "Sao so sánh thế. Chân em còn dài hơn chị, mặc váy gì mà chẳng ! Lần chị em hẹn cùng mặc váy ngoài, cứ như hai chị em. Lúc đấy để chị ké chút ánh sáng của cô gái trẻ như em, trẻ vài tuổi."
Trương Học Thành bên cạnh vội tung hô: "Chị Triệu như vầy cần gì ké ai, bản chị đủ trẻ ."
Ba vui vẻ tiệm, bắt đầu dọn dẹp vệ sinh như thường lệ. Đợi hơn mười phút, Mai Trân cũng hấp tấp chạy tới, sáng sớm mà mồ hôi đầm đìa.
"Tiểu Trương, vác chân máy. Tuyết Mai, em thu dọn hai tấm ván gỗ, lát nữa chụp ảnh tập thể khi cần dùng. Chanh Tử, em phụ trách thu dọn hòm trang điểm. Chị lấy máy ảnh."
Còn kịp thở, Mai Trân phân công đấy. Mọi vội buông việc đang , răm rắp theo lời Mai Trân.
Mười phút tập hợp xong, bốn trèo lên chiếc xe ba gác mà Mai Trân gọi sẵn, chạy như bay đến nhà Trương Lệ Lệ.
Chuyến bên ngoài coi là một nhiệm vụ lớn. Đầu tiên, họ chụp một bộ ảnh ở nhà đẻ Trương Lệ Lệ. Lúc chú rể đến đón dâu chụp, đoàn xe đạp rước dâu đường cũng chụp, đến nhà hàng càng bàn.
Theo cách của Triệu Chanh, việc cũng tương tự như phim phóng sự cưới chục năm .
Chỉ là khi đó phim, còn bây giờ là chụp ảnh, chủ yếu là do thiết phim ở thành phố nhỏ còn hạn chế.
Đến nhà Trương Lệ Lệ, họ còn cần gõ cửa. Người trong nhà thấy bộ dạng của bốn là ngay của tiệm ảnh, vội vàng đón .
Mai Trân dẫn Triệu Chanh và hai học trò , tươi chúc mừng gia đình. Sau đó, Triệu Chanh dắt Tất Tuyết Mai qua sửa sang váy cưới cho Trương Lệ Lệ, tóc, đội khăn voan, cuối cùng là trang điểm.
Trong suốt quá trình đó, của Trương Lệ Lệ lau nước mắt giục Mai Trân chụp tấm , chụp tấm .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-me-ke-luon-muon-chay-tron/chuong-66.html.]
Phải thời chụp ảnh bằng phim, chỉ cần chụp hỏng, thì tấm nào cũng đều tính tiền.
Mai Trân Trương thì mừng mặt. Chị chụp khen Trương Lệ Lệ xinh , gả nhà . Tóm là chị nhặt lời ý để , lấy cảm tình, dỗ cho Trương vui vẻ.
Mẹ Trương bảo chị chụp thêm mấy tấm cho nhà ở những góc khác, là vài cuốn album. "Nhà mỗi mụn con gái, cả đời chỉ gả một . Hôm nay giữ hết những khoảnh khắc , già , lú lẫn, giở xem là nhớ ngay."
Mẹ Trương cảm khái vô cùng, mắt đỏ hoe.
Triệu Chanh mà cũng thấy nao nao. Cô nghĩ, nếu bố cô ở kiếp mất, lẽ lúc cô lấy chồng, với tính tình mau nước mắt của , chắc bà cũng sẽ như thế .
Tiếc là "nếu như". Triệu Chanh cũng chỉ cảm khái đến mức sống mũi cay, chứ đến nỗi đỏ mắt rơi lệ.
Trương Lệ Lệ cũng cảm xúc của cho mấy ướt mi. Triệu Chanh đành dỗ dành cô, hoặc bắt chuyện để cô phân tâm.
Thời gì đồ trang điểm chống nước. Trương Lệ Lệ mà cứ thế , Triệu Chanh cũng trang điểm mắt cho cô thế nào.
Kết hôn đúng là bận như đ.á.n.h trận. Triệu Chanh bên xong, Trương Lệ Lệ đề nghị cô trang điểm luôn cho và chị dâu cô. Triệu Chanh dĩ nhiên từ chối, thế là sang trang điểm cho hai họ.
Mấy cô phù dâu thấy cũng đỏ mắt, kéo Trương Lệ Lệ nhỏ vài câu, thế là Trương Lệ Lệ tìm đến Triệu Chanh.
May mà đoàn nhà trai đến nhanh, chứ Triệu Chanh sợ mấy chị em phụ nữ khác đang vây xem cũng chạy tới nhờ cô trang điểm mất.
Triệu Chanh ngại mệt, nhưng cũng thể tự dưng miễn phí tiêu hao đồ trang điểm của tiệm . Nhất là khi khái niệm dưỡng da thời phổ biến, da của đại đa dân Hoàng Hải Tỉnh đều khô. Chỉ riêng việc dưỡng ẩm khi trang điểm cũng tốn mất hơn nửa lọ kem dưỡng ẩm nhất.
Đoàn chú rể đón dâu tới, Mai Trân và Trương Học Thành trở thành lực lượng chủ chốt, phụ trách chụp ảnh.
Triệu Chanh dắt Tất Tuyết Mai thu dọn hòm trang điểm. Mấy cái túi, hộp phim Mai Trân để bên cạnh cũng trông chừng cẩn thận, kẻo mở xem, hoặc vô tình lên.
"Ôi ôi ôi, cô dâu quá!"
"Oa, lão Chu phúc thật!"
"Nhanh nhanh nhanh, tìm giày giúp !"
Đoàn đón dâu là thanh niên trai tráng, ùa cả , căn phòng vốn rộng rãi bỗng chốc chật ních.
Triệu Chanh ôm hòm trang điểm, cố gắng dán lưng tường để nép sang một bên. Cũng may là thời bày trò náo hôn quá lố lăng, quá đáng. Đợi đến khi cô dâu chú rể ở cửa ăn bánh trôi, chú rể cõng cô dâu , đám trong phòng cũng lục tục kéo ngoài, Triệu Chanh mới thở phào nhẹ nhõm.
Kết quả, cô đầu , thấy Mai Trân và Trương Học Thành theo cô dâu chú rể đằng để chụp ảnh, chỉ còn mỗi Tất Tuyết Mai ngơ ngác một .
Triệu Chanh vẫy tay với cô bé: "Đi thôi, cũng nhanh chân đuổi theo!"
Tất Tuyết Mai lúc mới như tìm cứu cánh, "Vâng" một tiếng vội chạy , bám sát lấy Triệu Chanh.
Triệu Chanh lắc đầu: "Em cứ thế là . Mạnh dạn lên, việc mà, cần gì thì cứ , đừng ngây đó."
Tất Tuyết Mai ngượng ngùng , nghiêm túc gật đầu tỏ ý , nhưng rõ .
Nhà cô dâu điều kiện kinh tế khá giả, nhà chú rể còn hơn. Đoàn đón dâu bộ đều là xe đạp "Nhị Bát Giang" (loại xe đạp Phượng Hoàng cổ điển), ước chừng hơn ba mươi chiếc.
Lúc , tất cả xe đạp đều buộc vải đỏ, gắn hoa nhựa sặc sỡ, tay lái còn treo lủng lẳng mấy quả bóng bay màu mè, trông cũng lãng mạn.
Mấy cô gái cùng thấy cảnh , ai nấy đều mắt tròn mắt dẹt, trầm trồ khen ngợi. Triệu Chanh xem cũng thấy hiếm lạ, thể tưởng tượng lát nữa đường về, đoàn xe sẽ thu hút bao nhiêu ánh mắt.
"Xin chào, cô là thợ trang điểm, cô Triệu ? Cô dâu bảo đèo cô lên phía ."
Đang lúc Triệu Chanh bên cạnh chờ lên xe, một thanh niên mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, giày da đen, tóc rẽ ngôi giữa thời thượng, tới. Ánh mắt Triệu Chanh sáng lấp lánh.
Ánh mắt kiểu Triệu Chanh gặp nhiều , cũng để ý, cô thoải mái đáp: "Vậy giúp sắp xếp chỗ cho tử của nữa nhé, cô cùng trang điểm cho cô dâu."
Chàng trai gật đầu, đồng ý ngay, bảo Triệu Chanh dắt cùng lên phía .
Thấy Triệu Chanh , Mai Trân và Trương Lệ Lệ đều thở phào, gật đầu với cô.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Triệu Chanh đáp , theo sự sắp xếp của trai trẻ, lên yên xe đạp của .
"Nếu sợ ngã, cô thể nắm lấy áo ."
Chàng trai bên cạnh giữ tay lái, dặn dò Triệu Chanh.
Triệu Chanh gật đầu cho qua, mắt chiếc xe đạp đầu bắt đầu lăn bánh. Cô vội giục: "Đằng kìa, cũng nhanh lên!"
Giống như xe hoa, cô dâu yên xe của chú rể. Mai Trân và Trương Học Thành thì riêng một xe, tự do di chuyển bên ngoài đoàn xe, lúc thì chạy lên chụp, lúc thì tạt sang bên cạnh chụp. Tóm là để chụp hỏng phim, lãng phí chi phí của là .
Chàng trai trẻ sững một chút, lẽ là thái độ của Triệu Chanh cho ngạc nhiên. nhanh chóng hồn, "À" một tiếng, đẩy xe đạp chạy lấy đà vài bước. Nhân lúc xe trờ tới, nghiêng lên, một chân vắt qua gióng ngang phía , bắt đầu đạp xe.
Thời đa đều lên xe theo kiểu đó. vì đằng phụ nữ, trai trẻ cũng khá tâm lý khi chọn cách vắt chân qua gióng .
Bên cạnh, cũng mấy ngốc nghếch vung chân để lên xe. Thế là Triệu Chanh thấy tiếng mấy cô gái "Á!" lên kinh hãi.
Thậm chí một cô gái vì né tránh mà nhảy thẳng xuống xe. Kết quả là thanh niên đón dâu đạp một đoạn mới phát hiện cần đèo biến mất.
Triệu Chanh thấy cảnh đó, nhịn bật . Chàng trai đang đạp xe bất giác đầu liếc nhanh, lúc mặt đường, vành tai đỏ ửng.