[Thập niên 90] Mẹ Kế Luôn Muốn Chạy Trốn. - Chương 77
Cập nhật lúc: 2025-11-08 03:18:05
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Triệu Chanh các thành phố ven biển, Lâm Kiến Thành tự nhiên thể để cô một cùng Mai Trân, cho nên suy xét một chút, chuẩn thêm một chuyến ven biển nữa.
"Là Thâm Thị Hải Thị? Mấy thành phố lân cận đều qua hai chuyến, đại khái cũng thăm dò đường ."
Lâm Kiến Thành khả năng định hướng , cho dù thời gian cẩn thận dạo một vòng thành phố nào đó, chỉ cần sơ qua về các con đường chính và sự phân bố trong thành phố, về cơ bản là thể nhận đường.
Tuy một khỏi nhà Triệu Chanh cũng sợ, nhưng nếu đàn ông nhà cùng đương nhiên là hơn. Xác định Lâm Kiến Thành thêm một chuyến cũng ảnh hưởng đến việc chính của , Triệu Chanh cũng vui vẻ chấp nhận quyết định .
Lâm Kiến Thành trở , việc trang hoàng cửa hàng gác nửa tháng cũng tiếp. Lần , Triệu Chanh ở tiệm mỗi ngày, rèm châu, cắt gương, kệ hàng, móc treo... đều cần Triệu Chanh tự ở hiện trường để trao đổi với thợ trang trí.
Biển quảng cáo Triệu Chanh cũng tìm , chỉ chờ trong tiệm trang trí xong là thể treo lên. Bận rộn mất ba bốn ngày, sáng hôm nay Lâm Kiến Thành đột nhiên bảo Triệu Chanh cùng ngoài một chuyến, là giấy phép kinh doanh.
Triệu Chanh lúc mới sực nhớ thật sự quên mất chuyện .
"Tư liệu đó chạy xong , hôm nay em qua đó, thêm mấy thủ tục bắt buộc chủ tiệm là ."
Lâm Kiến Thành .
Lúc , xử lý mấy thứ kỳ thực cũng dễ dàng, dù cũng là hành vi nộp thuế cho quốc gia, còn ít cửa hàng ở vị trí hẻo lánh còn giấy phép.
Lúc Triệu Chanh bọn họ , thái độ của nhân viên công tác đều , bộ quá trình xuống cũng hết một buổi sáng.
Lúc cầm giấy phép , Triệu Chanh khỏi cảm khái trong lòng, nếu như mười mấy năm vẫn hiệu suất cao như thì mấy.
"Bây giờ qua tiệm luôn hả? Hôm nay lắp gương."
Lâm Kiến Thành nhiều cảm xúc như , bung dù che nắng cho Triệu Chanh, trời, xác định thời gian.
Gương là Triệu Chanh cố ý loại tạo hình và khung viền. Cửa hàng thiết kế hình tượng thì thể thiếu các loại gương, để khách hàng rõ chính , cũng gian trong tiệm ảo giác rộng rãi hơn.
Khi lắp đặt cũng chú trọng độ nghiêng, giống như nhiều cửa hàng quần áo, gương nghiêng một chút, thể kéo dài hình , khách hàng cảm thấy mặc bộ quần áo đó , thế là liền vui vẻ mua về.
Triệu Chanh dựa sát Lâm Kiến Thành, yên tâm thoải mái hưởng thụ cảm giác đàn ông nhà xách túi, che dù: "Vậy qua đó , trưa nay chúng ăn bún ở ngã tư đằng ? Lần em ăn một , ngon lắm, lúc đó liền nghĩ chờ về sẽ dắt thử."
Lâm Kiến Thành cúi đầu cô : "Được thôi."
Cho dù hai ở cùng , nhưng khi thấy cái gì , cái gì thích, cũng đều nghĩ đến đối phương đầu tiên. Lâm Kiến Thành thích thói quen , đương nhiên trân trọng, giữ gìn, để Triệu Chanh về cũng luôn thói quen như .
Có Lâm Kiến Thành ở đây, Triệu Chanh thật sự cần lo nghĩ quá nhiều, đàn ông việc hiệu suất cao, chất lượng cũng siêu , Triệu Chanh chỉ cần một vật trang trí xinh là .
Lúc cửa hàng trang trí xong, Mai Trân cũng qua xem, hâm mộ Triệu Chanh: "Lúc chị trang trí cái cửa hàng cách vách mà nổ tung cái đầu. Vẫn là em sướng, trong ngoài đều đàn ông nhà lo liệu, thời gian thi công thật sự cũng đến nửa tháng."
Mai Trân thật sự hâm mộ Triệu Chanh. Mặc dù chồng chị là văn phòng, ngoài ai cũng khen là tuổi trẻ tài cao, nhưng phụ nữ mà, đặc biệt là kiểu phụ nữ như Mai Trân, sinh chịu khổ bao giờ, khó tránh khỏi càng hy vọng vỗ về về mặt tình cảm.
Tình cảm biểu hiện như thế nào? Chẳng là ở trong những việc vụn vặt hàng ngày .
Về điểm , Triệu Chanh khiêm tốn, cô đến cong cả mắt, là bộ dạng tình yêu tưới tắm.
Mai Trân tới còn chuyện khác: "Lần chúng cùng Thâm Thị , hai ngày chị gặp ông chủ Lý mà chúng chụp quảng cáo , ông bên ông thể trực tiếp gửi quần áo cho chị, xem kiểu dáng thì chỗ ông cũng album, hàng từ xưởng của ông , giá cả rẻ hơn, cho nên chị nữa."
Đối với việc xa, Mai Trân ngay từ đầu biểu hiện lắm. Bây giờ con đường khác để giải quyết vấn đề, lựa chọn cũng là điều đương nhiên.
Nghe chị , Triệu Chanh ngược thầm thở phào nhẹ nhõm. Cô còn đang do dự thế nào để với Mai Trân chuyện cùng chồng.
Mặc dù xin Mai Trân, nhưng Triệu Chanh thật sự hy vọng nếu xa, cũng là cô và Lâm Kiến Thành riêng, còn thể coi như là một chuyến trăng mật ngắn ngày hôn nhân.
Thêm một Mai Trân, luôn nhiều chỗ tiện.
Như bây giờ là vặn.
Còn chuyện ông chủ Lý thể trực tiếp giao hàng, Triệu Chanh thêm gì.
Cửa hàng của cô lớn, nhu cầu cao, yêu cầu đặt nặng hơn là ở kiểu dáng và chất lượng.
Hơn nữa, đàn ông nhà cô vốn là chạy xe tải đường dài, Triệu Chanh thích tự chọn lựa hàng hóa hơn, gò bó sản phẩm của một nhà máy duy nhất như của ông chủ Lý.
Buổi tối, Triệu Chanh chuyện với Lâm Kiến Thành: "Chờ chúng trở về, cũng vặn đến lúc cho Đại Thuận học. Chỗ bà Ngô em qua, bà hỏi thể mang hai đứa nhỏ qua bên bà ở một thời gian ."
Bà Ngô cũng với Triệu Chanh là bà lạ giường, cho nên đối với đề nghị , Triệu Chanh hỏi qua ý kiến của Đại Thuận và Nhị Thuận, đó liền tỏ vẻ thành vấn đề.
Lâm Kiến Thành ban ngày mới tụ tập với đám Hùng Đại Sơn, ôm vai cô trầm ngâm một lúc lâu: "Lúc cùng Hùng bọn họ, ngoài còn mấy chiếc xe nữa. Chúng thương lượng tạm thời lập một đoàn xe, để đả thông vận chuyển hàng hóa với bên Thâm Thị, Hải Thị, Quảng Thị."
Lái xe tải, cơ bản đều sẽ liên lạc với . Lâm Kiến Thành đả thông tuyến đường từ ven biển về khu vực tỉnh Hoàng Hải, chỉ dựa chính tích góp tiền mua xe, lập đoàn xe, hai ba năm là thực tế.
Còn lúc trở về, nếu thuận lợi, vẫn sẽ cùng về.
Lâm Kiến Thành nghĩ tới Triệu Chanh mong chờ riêng với như , lúc , còn chút lo lắng cô sẽ vui.
Triệu Chanh thất vọng, nhưng chuyện chính sự quan trọng hơn, cô chỉ cọ tới cọ lui trong n.g.ự.c Lâm Kiến Thành vài cái là coi như chấp nhận hiện thực.
Lâm Kiến Thành mặc cho cô cọ xong, mới nghiêng , vớt lòng, ấn xuống trao đổi một nụ hôn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-me-ke-luon-muon-chay-tron/chuong-77.html.]
Biết ba đều xa, Lâm Đại Thuận tuy rằng theo, nhưng cũng ba nó khẳng định sẽ đồng ý.
Bất quá bà Ngô dẫn bọn nó qua nhà bà ở một thời gian, còn dẫn bọn nó ruộng dưa hái dưa hấu, Đại Thuận và Nhị Thuận đều mong chờ.
"Mẹ, về sớm một chút đó!"
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Lâm Đại Thuận vẫn còn nhớ lời hứa của Triệu Chanh về bộ truyện tranh mới nhất.
Lâm Nhị Thuận thì giống, nó rõ ràng cho Triệu Chanh , nó nhớ thương là : "Mẹ, nhớ chăm sóc bản thật , bà Ngô gió biển lợi hại lắm, một ngày là thể thổi đen thui."
Nó vẫn là thích "Chanh Chanh" trắng trẻo hơn.
Triệu Chanh cảm động đến mức ôm Lâm Nhị Thuận hôn hít hà, định bế... nhưng bế nổi.
Thảo nào khi cha , trưởng bối đối mặt với con cái luôn nhịn mà thiên vị, đổi thành cô, cô cũng sẽ thiên vị.
Bất quá bởi vì hai đứa đều cô sinh , cũng nuôi từ lúc còn nhỏ xíu, cho nên Triệu Chanh hiện giờ thiên vị cũng chỉ là cảm thấy Đại Thuận nghịch hơn, thích hợp để chơi đùa cùng, Nhị Thuận ngoan hơn, ấm áp hơn, thích hợp để dịu dàng một chút mà thôi, chứ đến việc thiên vị ai hơn.
Dù cũng là cùng ngủ giường đất dột nát, cùng uống cháo ngũ cốc mùi vị, tình cảm như , ngay từ đầu thiên về tình bạn, đó mới là quan hệ con danh nghĩa.
Triệu Chanh cảm thấy như , bởi khi ở xe, lúc Lâm Kiến Thành đề cập đến chuyện bảo cô sinh thêm một đứa con nữa, Triệu Chanh hề nghĩ ngợi liền cự tuyệt.
Lâm Kiến Thành vẻ ngạc nhiên, lái xe tranh thủ đầu Triệu Chanh một cái: "Không em thích trẻ con ?"
Phụ nữ đều hy vọng sinh một đứa con của riêng ? Đặc biệt là những gả cho đàn ông một đời vợ, luôn cảm thấy sinh con của mới coi như chỗ dựa cho nửa đời .
Đối với điều , Lâm Kiến Thành thể đồng cảm để lý giải, nhưng cũng vì hơn hai mươi năm tư tưởng thấm nhuần, tiềm thức coi đây là một lẽ thường tình cần nghi ngờ.
Lâm Kiến Thành đây đề cập, cho dù Triệu Chanh tỏ vẻ m.a.n.g t.h.a.i cũng cự tuyệt, đó là bởi vì cũng cảm thấy, xét theo tình hình mắt, nhiều phương diện tổng hợp , đúng là thích hợp để sinh thêm một đứa.
cũng cho rằng là sẽ sinh, mà là tạm thời.
Anh cảm thấy ngạc nhiên, Triệu Chanh còn kinh ngạc hơn, cô trừng mắt : "Anh hai đứa con trai , còn sinh? Em thích trẻ con chỗ nào, đó là Đại Thuận và Nhị Thuận ? Đổi thành đứa trẻ khác em thích bao giờ ?"
Ngay cả Đại Thuận và Nhị Thuận, lúc ban đầu Triệu Chanh cũng thích lắm, chẳng qua là ở chung lâu, hai đứa nhỏ hiểu chuyện, đối xử với cô, Triệu Chanh mới dùng tình cảm tương tự để tiếp nhận bọn họ mà thôi.
Lâm Kiến Thành trầm mặc một lát, trong đầu nhanh chóng sắp xếp một lượt. Nói cách khác, vợ căn bản nghĩ tới chuyện sẽ sinh con? Đây là ý nghĩ gì ?
Theo quan điểm của Lâm Kiến Thành, cách khác, theo quan điểm của đại đa trong cảnh chung , ý nghĩ thật khó mà lý giải.
Suy xét một chút, Lâm Kiến Thành thử thăm dò, đổi giọng: " em sinh con trai, đây là trong nhà còn con gái ?"
Đây là lời thật lòng. Nếu là , con trai con gái Lâm Kiến Thành đều ý nghĩ, nhưng từ khi sống những ngày ngọt ngào với Triệu Chanh, Lâm Kiến Thành bắt đầu ngày càng hy vọng Triệu Chanh thể sinh cho một đứa con gái giống hệt cô, nũng nịu đáng yêu.
Lâm Kiến Thành thậm chí thầm nghĩ đến việc con sinh nửa năm đầu nửa năm cuối thì , tên nên đặt thế nào, loại váy trẻ em nào trong cửa hàng thoải mái.
Bất quá đến bây giờ Nhị Thuận còn tới tuổi học, Triệu Chanh mới chuẩn sự nghiệp của , mà thường xuyên ngoài, nhà cửa cũng mua, đủ loại nhân tố cộng , Lâm Kiến Thành mới ngay từ đầu.
Hôm nay như , cũng là vì thấy bộ dạng Triệu Chanh ôm Nhị Thuận thiết, nhất thời cảm khái, thuận miệng .
Triệu Chanh vẫn cự tuyệt. Trong mắt kiểu như cô, con trai con gái đều là con, tồn tại sự khác biệt ai đáng yêu hơn.
Triệu Chanh động tác chéo tay ngực, thái độ thập phần kiên quyết: "Vĩ nhân , sinh con trai con gái đều như . Đồng chí Lâm Kiến Thành, thể kỳ thị con trai chứ!"
Không đợi Lâm Kiến Thành thêm gì, Triệu Chanh liền nghiêm trang tuyên truyền việc bám sát bước của quốc gia, kiên quyết sinh thêm.
Lâm Kiến Thành yên lặng cô một cái, tiếng động tỏ vẻ thỏa hiệp.
Vẫn là một đứa con gái, mềm mại, mắt, mũi, lông mày đều là phiên bản thu nhỏ của nó.
Lâm Kiến Thành quyết định tạm thời "án binh bất động", ngày khác bàn.
Trong lòng quyết định, Lâm Kiến Thành động thanh sắc mà chuyển sang chủ đề khác: "Chờ lát nữa chúng vòng qua thành Thanh Sơn để chất hàng, liên hệ xong nguồn cung cấp, chở một lô khoai tây đến Quảng Thị."
Nói đến khoai tây, Triệu Chanh chút xuất thần, phát hiện chỉ trong chớp mắt, đến thế giới gần nửa năm.
Lúc cô đến là tháng tư, bây giờ là tháng tám, khoai tây bắt đầu thu hoạch.
"Sao chở khoai tây ven biển?"
Tỉnh Hoàng Hải vốn thừa khoai tây, thường là tiêu thụ sang tỉnh Trúc Hải bên cạnh. Cũng vì , tỉnh Trúc Hải thích ăn khoai tây, đặc biệt là khoai tây chiên cay, thể ăn như một món ăn vặt ven đường.
"Không chỉ khoai tây, còn một thứ khác, đều là nông sản."
Lâm Kiến Thành cảm thấy chở khoai tây ven biển gì kỳ quái, nghề như bọn họ, hàng hóa vận chuyển khắp nơi, là chuyện hết sức bình thường.
Triệu Chanh cũng rối rắm vấn đề nữa, tư duy chuyển sang chuyện khác, lúc đúng ý Lâm Kiến Thành.
Bọn họ đầu tiên là hội quân với hai chiếc xe tải của Hùng Đại Sơn, đó cùng thành phố Thanh Sơn. Trên đường nhập bọn với ba chiếc xe tải nữa, tổng cộng sáu chiếc xe tải lớn, đều là xe Đông Phong, trông cũng uy phong.
Mà Triệu Chanh, liền ở ghế phụ, gác tay lên cửa sổ hóng gió, thỉnh thoảng đút nước cho đàn ông nhà , vài câu.