[Thập niên 90] Mẹ Kế Luôn Muốn Chạy Trốn. - Chương 81
Cập nhật lúc: 2025-11-08 03:26:48
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong tiệm buôn bán lắm, điều Triệu Chanh dự đoán từ đầu.
Ngày đầu khai trương, Diêu Hưng Hồng và Mai Trân còn tặng lẵng hoa dán giấy đỏ. Người qua đường hiếu kỳ xem náo nhiệt thì nhiều, nhưng thấy bên trong trang trí, thấy treo biển "thiết kế hình tượng", chịu xem cũng ít .
Triệu Chanh cũng nóng vội, cửa hàng của cô thì là bán hàng hóa, nhưng thực tế là bán dịch vụ. Những thứ cần chịu thử nghiệm, đó mới thể mở rộng danh tiếng, khai thác khách hàng.
Mà nhóm khách hàng, ngay từ đầu cũng nhắm đến những thấy trang trí tinh xảo mà dám bước .
Bất quá, buôn bán , nghĩa là một ai. Ví dụ như ngày hôm , Trương Lệ Lệ và đám bạn kéo đến, chính là nhóm khách hàng đầu tiên của Triệu Chanh.
Trước đây, lúc còn ở tiệm chụp ảnh, vì trong lòng quyết tâm tự mở tiệm, Triệu Chanh lúc trang điểm cho khách, trong lúc chuyện phiếm cố ý nhắc đến ý tưởng . Những cô gái chịu bỏ tiền tiệm chụp ảnh nghệ thuật lúc , ai mà yêu cái ?
Hơn nữa, trong quá trình chụp ảnh, chính Triệu Chanh chọn quần áo, tóc, trang điểm cho họ, hiệu quả họ cũng thấy.
Thành phố Liên Dung lớn thì cũng chỉ , Triệu Chanh mở một cửa hàng "thiết kế hình tượng" kỳ kỳ quái quái, quá hai ngày truyền đến tai những , ai ý tưởng tự nhiên sẽ tìm đến xem.
"Mấy bộ quần áo kiểu dáng mới lạ quá, nhập hàng từ ?"
"Đều là em nhập từ Hải Thị, Thâm Thị về, chất lượng tuyệt đối đảm bảo. Kiểu dáng em chia hai loại, một loại là kiểu cổ điển, một loại là kiểu thời trang..."
"Mua đồ trang điểm ở đây còn miễn phí trang điểm vĩnh viễn ?"
"Cái là kẹp tóc ? Nhìn quá, nhưng mà chị dùng."
Đồ trang điểm Triệu Chanh chỉ nhập về ba bộ, một bộ mở để dùng trong tiệm, hai bộ bày kệ hàng trưng bày thử nghiệm.
Các dịch vụ trong tiệm cũng Triệu Chanh dùng giấy màu dán lên kính, ghi rõ ràng: Mua trọn bộ trang sức tóc, thể miễn phí tóc vĩnh viễn.
Mua đồ trang điểm, thể gửi đồ trang điểm tiệm, để Triệu Chanh trang điểm miễn phí.
Ngoài còn dịch vụ trang điểm, tỉa lông mày miễn phí mỗi tuần một .
Những điều ở hiện tại vẫn còn mới lạ, đến "miễn phí vĩnh viễn", ít quý cô yêu cái nhưng chỗ học, đều chịu dừng bước, xem thử.
Đừng khách hàng ít, ngày thứ hai khai trương, Triệu Chanh cũng chỉ tiếp đón Trương Lệ Lệ và ba bạn cô mang đến, nhưng tổng giá trị hàng bán hơn hai trăm đồng.
Trừ chi phí, bao gồm cả công sức của Triệu Chanh, ngày hôm đó kiếm hơn 180 đồng, gần bằng tiền lương một tháng ở tiệm chụp ảnh.
Bất quá Triệu Chanh cũng đây là vì Trương Lệ Lệ các cô đầu tiên tới, hai trăm mấy bao gồm dịch vụ trang điểm và tóc miễn phí cho cả bốn .
Tương đương với thu phí một , phục vụ vĩnh viễn, như xem thì hời.
mà, Triệu Chanh nhắm đến chính là khả năng tiêu dùng và quan điểm tiêu dùng của họ. Hơn nữa, những phụ nữ trẻ tuổi, yêu cái , thích chơi bời, thích giao bạn bè như thế , sẽ vui lòng chia sẻ tình hình cửa hàng của cô với bạn bè.
Ngoài Trương Lệ Lệ, còn vài cô dâu lúc kết hôn mời Triệu Chanh trang điểm cũng qua xem. Có tại chỗ mua đồ, hưởng thụ một phen dịch vụ trọn gói của Triệu Chanh, thì vẫn còn đang suy xét.
Dù lúc mới là cuối tháng tám, tỉnh Hoàng Hải đến cuối tháng chín mới bắt đầu đổi mùa.
Người mở cửa hàng quần áo đều , thời điểm kỳ thực là mùa ế hàng. Rất nhiều mua là mua, mà là hạn chế nhất định.
Ví dụ như mùa hè năm nay mua đủ bốn bộ quần áo mới, nếu mua nữa, khẳng định sẽ chần chừ, nghĩ là tiết kiệm tiền, chờ đổi mùa mua quần áo thời trang mới.
Cũng may Triệu Chanh đó cũng suy xét đến điểm , cho nên quần áo hè nhập về nhiều, những kiểu cổ điển, cho dù để đến sang năm lấy bán, cũng mốt.
Sau mấy ngày khai trương, buôn bán của Triệu Chanh cũng dần dần lên. Có sẽ xem dạo, tìm hiểu, cũng là giới thiệu, đến tiệm ít nhiều cũng tiêu dùng.
Buổi tối Triệu Chanh kiểm tra sổ sách, tính toán sơ qua, mở cửa hàng năm ngày, doanh thu mỗi ngày đều hơn 100, lợi nhuận 100, so với các cửa hàng quần áo khác, mức lợi nhuận vẫn là tồi.
"Sáng mai mở cửa hàng muộn một chút, đăng ký nhập học cho Đại Thuận , cũng nhà trẻ nhận trẻ ba tuổi ."
Triệu Chanh cất sổ sách, thuận miệng lẩm bẩm.
Lâm Đại Thuận học, một tuần năm ngày, thứ tư và thứ sáu đều học buổi sáng, giữa trưa cũng về nhà ăn cơm, nhưng buổi sáng và buổi chiều vẫn là mấy tiếng ở trường.
Đến lúc đó, Lâm Nhị Thuận khẳng định sẽ buồn chán.
Lâm Kiến Thành ở một bên lau tóc, lau xong cho , thấy tóc Triệu Chanh còn ướt, thuận tay liền lau cho cô: "Lúc xem trường học hỏi , nhỏ nhất cũng 4 tuổi rưỡi."
Nhà trẻ bây giờ chung với trường tiểu học, chỉ một giáo viên chăm sóc.
Điều nghĩa là ngoài giờ học, lúc tan học và vệ sinh, bọn trẻ đều tự giải quyết.
Trẻ con tuổi quá nhỏ, cho dù hiểu chuyện sớm, cũng chừng sẽ lọt hố xí. Dù hố xí ở trường học bây giờ đều là loại xổm, hố khá lớn, trẻ con ngã xuống thật sự thể lăn tuột xuống .
Việc xem trường là Lâm Kiến Thành , Triệu Chanh nhất thời thật đúng là nghĩ tới mấy cái .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-me-ke-luon-muon-chay-tron/chuong-81.html.]
Lâm Đại Thuận ở phòng ngủ phụ chạy lén, sắp học, mỗi Triệu Chanh và Lâm Kiến Thành đến chủ đề trường học, là đôi tai nó vểnh lên như radar, lập tức chui hóng chuyện.
Triệu Chanh xem mà buồn , vỗ vỗ m.ô.n.g nó: "Nhanh về ngủ !"
Ngày mai mới là 30 tháng 8, ngày đầu tiên trường bắt đầu nhận đăng ký, chờ đến lúc khai giảng còn hai ngày nữa, còn khối thời gian để Lâm Đại Thuận sốt ruột, căng thẳng.
Lâm Nhị Thuận cũng thấy Triệu Chanh gọi tên , bất quá nhóc chỉ ở cửa phòng , thấy trai "đánh", cần Triệu Chanh gì, tự xoay một cái, chui tọt về giường.
Động tác nhỏ tự nhiên qua mắt hai lớn. Thu dọn đồ đạc, về phòng ngủ, lên giường, Triệu Chanh còn cảm khái: "Đừng hai đứa một động một tĩnh, kỳ thực tính cách giống , đều nghịch."
Chẳng qua Lâm Đại Thuận nghịch bên ngoài, Lâm Nhị Thuận nghịch bên trong.
Lâm Kiến Thành duỗi xuống, dang tay chờ Triệu Chanh chui : "Nghịch thì đ.á.n.h một trận, còn lời thì đ.á.n.h thêm hai trận, thế nào cũng trị ."
Triệu Chanh vui khi , chui lòng, nghiêng liền cấu phần thịt mềm bên sườn cánh tay một cái: "Trẻ con nghịch một chút thì ? Chỉ cần phẩm chất vấn đề, hại khác, nghịch một chút ngược tư duy càng sinh động, thể cũng càng khỏe mạnh."
Đương nhiên, cô như cũng là thích những đứa trẻ văn tĩnh, ngoan ngoãn, đây chẳng là kiểu "mèo khen mèo dài đuôi" .
Bị cấu cho "tê" một tiếng, Lâm Kiến Thành hiểu chuyện mà phát biểu thêm gì, bằng chờ khẳng định chỉ một cái .
Có lúc Lâm Kiến Thành cũng nên hình dung vợ thế nào, cô đanh đá , lúc nũng nịu, dịu dàng.
Nói cô dịu dàng , thể lúc đúng, chút do dự mà tay với .
Cuối cùng Lâm Kiến Thành học rằng, lúc nào đúng thì tuyệt đối đừng tiếp, cho dù trong đầu nghĩ là một chuyện khác, nhất cũng đừng .
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Triệu Chanh tạm thời còn bắt cái "tiểu thông minh" của , thấy Lâm Kiến Thành , chỉ tưởng hiểu ý , ngược sang chuyện khác.
"Tên của Đại Thuận và Nhị Thuận thể đổi ? Cái tên gọi là gì, lớn lên, , mất mặt bao."
Triệu Chanh suy nghĩ chuyện mấy ngày . Tuy tên hai em trong hộ khẩu, nhưng lúc sửa tên hộ khẩu vẫn tương đối dễ, chỉ cần ba chịu khó phiền phức một chút là .
Chờ lớn lên chứng minh thư mới sửa, lúc đó mới khó.
Lâm Kiến Thành chút bất ngờ, trầm ngâm một lát, vẫn cảm thấy đến mức phiền phức như chứ?
"Tên khá ? Vừa liền là em."
Lại , Đại Thuận, Nhị Thuận, so với mấy cái tên tùy tiện khác dễ hơn nhiều, còn thuận miệng.
Trong phòng tắt đèn, nhưng cũng ảnh hưởng Triệu Chanh liếc xéo một cái: "Dễ cái gì mà dễ . Hơn nữa bọn nó vốn dĩ là em, còn cần dựa tên để cho khác ? Vẫn là đặt cái tên hơn . Ngày mai đăng ký nhập học, liền sửa cho nó. Đại Thuận, Nhị Thuận coi như là tên ở nhà."
Dù cũng là lăn lộn trong xã hội, Triệu Chanh tên chính là tấm danh thứ hai của một , chỉ khuôn mặt.
Một cái tên , thể để ấn tượng cho khác, còn thể giúp một tăng thêm lòng tự tin.
Cho nên Triệu Chanh hạ quyết tâm đổi tên cho hai đứa nhỏ, với Lâm Kiến Thành cũng chỉ là "thông báo" cho .
Lâm Kiến Thành cảm thấy phiền phức, bất quá nghĩ , đổi tên thì đổi sổ hộ khẩu mới, đến lúc đó vặn chuyển hộ khẩu của Triệu Chanh sổ hộ khẩu nhà họ Lâm luôn. Vì thế cũng chê phiền, thống khoái mà đồng ý.
Triệu Chanh hài lòng, hôn lên cằm , nơi chút râu lún phún, xem như khen thưởng.
Vốn dĩ ban ngày chút mệt mỏi, buổi tối chuẩn "" gì, nhưng cô hôn như , Lâm Kiến Thành cảm thấy hình như cũng mệt lắm, ít nhất thể một ...
Trừ ngày khai trương, ngày hôm Lâm Kiến Thành khôi phục quy luật sớm về muộn. Mấy hôm xuống nông thôn thu ít gà vịt, rau quả về bán, hôm qua và hôm nay thì chạy hai chuyến hàng ngắn.
Chạy hàng ngắn là mệt, chủ yếu là giao tiếp với , và chờ đợi, hai việc tương đối hao tổn tinh lực.
Khu tiểu khu bọn họ đang thuê ở gọi là "khu tập thể Nhị Khinh", thuộc khu nhà ở mới của đơn vị. Có nhà nhà riêng, nên nhà phúc lợi bên liền đem bán hoặc cho thuê.
Từ khu Nhị Khinh một con phố là đến đường Tam Dương nhị hẻm, nơi Triệu Chanh mở cửa hàng. Ngõ tam hẻm bên cạnh chính là trường tiểu học Năm của thành phố Liên Dung. Hiện giờ cũng yêu cầu "phí trái tuyến" hộ khẩu gì cả.
Hai ngày Lâm Kiến Thành xem trường, tìm bảo vệ hỏi thăm tình hình. Sáng hôm , cả nhà ăn sáng xong, chờ bà Ngô tới, ba lớn mang theo hai đứa nhỏ cùng đến trường tiểu học Năm.
"Bạn nhỏ, con tên là gì? Năm nay mấy tuổi?"
Tuy rằng là trẻ mẫu giáo, nhưng lúc đăng ký, giáo viên phụ trách vẫn hỏi vài câu.
Triệu Chanh còn nghĩ tên mới cho con, cho nên Lâm Đại Thuận vẫn tên cũ của .
Cô giáo cũng "thấy nhiều lạ", thời buổi đặt tên tùy tiện là chuyện thường thấy.
Lại hỏi Lâm Đại Thuận đếm , Lâm Đại Thuận , thế là cô giáo bảo nó đếm từ một đến mười. Xác định trí lực vấn đề, mắt, tai cũng , cô giáo liền đăng ký tư liệu, thu học phí, phát sách vở, thế là coi như xong.
Những điều đều là Triệu Chanh "diễn tập" với Lâm Đại Thuận. Tới trường tuy căng thẳng, nhưng suốt quá trình Lâm Đại Thuận biểu hiện .