[Thập niên 90] Mẹ Kế Luôn Muốn Chạy Trốn. - Chương 83

Cập nhật lúc: 2025-11-08 03:37:33
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Đưa bọn trẻ , nhân lúc trời còn nóng, thím Ngô dắt Lâm Nhị Thuận quảng trường nhỏ gần đó dạo chơi, chủ yếu là để thằng bé đỡ nhớ .

 

Triệu Chanh về tiệm soạn đồ nghề trang điểm. Dù Diêu Hưng Hồng bên họ chuẩn cả , nhưng cô vẫn mang theo bộ đồ nghề quen tay của , coi như phòng hờ.

 

Về phần Lâm Kiến Thành, hôm nay tụ tập với đám Hùng Đại Sơn. Sáng mai, cái "đoàn xe vận tải Liên Dung" của họ sẽ chạy một chuyến đến Thâm Thị.

 

Triệu Chanh soạn đồ xong xuôi thì Mai Trân chạy xe ba gác tới. Chị cũng cần xuống xe, cứ ngoài đường gọi vọng . Triệu Chanh xách đồ, kéo khóa cửa cuốn chống trộm, nhanh chóng xe, cả hai cùng đến công ty quảng cáo của Diêu Hưng Hồng.

 

Công ty quảng cáo của Diêu Hưng Hồng tuy nhỏ, tổng cộng chỉ mười mấy nhân viên, tính cả chị lao công.

 

cái "nhỏ" mà đặt ở thành phố Liên Dung thì cũng thuộc dạng má, bởi cả thành phố cũng chỉ bốn công ty quảng cáo.

 

Công ty ở đầu phía bắc đường Đông Duyên, gần nhà đẻ của Mai Trân. Dù cũng loanh quanh trong nội thành, xe ba gác tới mười phút.

 

Đến nơi, Triệu Chanh ngẩng đầu . Đó là hai căn mặt tiền đập thông, gác, rộng chừng hơn 100 mét vuông. Cửa là loại cửa kính lùa thời thượng, bên treo tấm biển "Công ty Quảng cáo Sáng ý tân".

 

Giữa một rừng biển hiệu "Ngũ kim Trương đại ca", "Tiệm tóc Bành tam tỷ", "Thời trang Triệu Thúy Hồng" chớp nhoáng, cái tên , cũng giống như tiệm "Lột xác" của Triệu Chanh, đều thuộc dạng "thời thượng".

 

Diêu Hưng Hồng chờ ở cửa, bên cạnh là một đàn ông mập mạp, chính là phụ trách điều phối nhân viên chụp quảng cáo. Triệu Chanh cũng như những khác, gọi một tiếng Béo ca.

 

Nghe đây là em họ ruột của Diêu Hưng Hồng, cũng cổ phần trong công ty, xem như phó giám đốc.

 

Béo ca và Diêu Hưng Hồng, một lo đối nội, một lo đối ngoại.

 

Lẽ Béo ca đón Triệu Chanh là đủ , nhưng Diêu Hưng Hồng tạo quan hệ với cô, sáng sớm cũng việc gì, trong văn phòng cũng rảnh, nên dứt khoát chờ cùng.

 

Hai bên gặp , dĩ nhiên là một màn hàn huyên xã giao mà dân trưởng thành diễn vô cùng thuần thục.

 

Lý lão bản tới, Diêu Hưng Hồng bèn dẫn Triệu Chanh và Mai Trân xem phòng chụp trong nhà của họ. Nó ở lầu hai, là hai căn phòng đập thông, ánh sáng cũng thiết kế cố ý, chung cảnh chụp trong nhà khá .

 

Chờ Triệu Chanh nắm sơ bộ bên Diêu Hưng Hồng thể chụp những chủ đề ảnh nào, thì Lý lão bản cũng dẫn và quần áo tới. Diêu Hưng Hồng đích dẫn cổng lớn đón.

 

Triệu Chanh cũng theo. Lần , cô cũng tính toán riêng, chuẩn nhờ Diêu Hưng Hồng giúp chút việc.

 

Mặt khác, về lâu dài, cũng nên tạo quan hệ với Lý lão bản.

 

Việc kinh doanh ở tiệm nếu chỉ dựa khách hàng tự truyền miệng thì tiến độ quá chậm, hơn nữa còn khiến cửa hàng vẻ đẳng cấp.

 

từ bỏ thị trường cấp thấp thì cũng thể thiếu danh tiếng. Có danh tiếng nâng cao ngưỡng cửa, đó mới gọi là phong cách. Khách hàng tiêu tiền trong tiệm bước ngoài, cũng cảm thấy vô cùng hãnh diện.

 

Triệu Chanh định tự xây dựng thương hiệu, vì sạp hàng đó quá lớn. Cô định về mảng phối đồ thời trang. Hàng hóa thể rẻ, nhưng kiểu dáng nhất định đủ kinh điển và mới mẻ, chất lượng chịu thử thách.

 

Chờ tiệm "Lột xác" của cô ăn lớn, thuê vài nhà thiết kế hình ảnh chuyên nghiệp về , chừng các thương hiệu bật lên còn tranh mong tiệm của họ nhập hàng.

 

Đương nhiên, đây chỉ là những mơ mộng viển vông. Hiện tại, Triệu Chanh cũng nghĩ thể lớn đến mức nào, đơn thuần chỉ mở rộng nguồn tiêu thụ, danh tiếng và độ tin cậy cho cửa hàng.

 

Đây đầu hợp tác. Vừa thấy Triệu Chanh, Lý lão bản thả lỏng hơn phân nửa. Ông hàn huyên với Diêu Hưng Hồng vài câu sang bắt tay Triệu Chanh xã giao.

 

Không nhảm nhiều, Lý lão bản lời khuyên của Triệu Chanh về "tông da", "đặc sắc mẫu", ông cố ý tìm từ nơi khác về mấy mẫu: da trắng nõn, mặt mày dịu dàng đoan trang; da lúa mì, đường nét cứng cáp, khí; mắt phượng mày ngài, khí chất mỹ diễm; cũng mặt mày bình thường.

 

những đều một điểm chung, đó là vóc dáng mẫu chuẩn cần chỉnh. Lý lão bản cũng kẻ ngốc, ông Triệu Chanh giỏi tìm điểm sáng mẫu để phối đồ, nhưng cũng cần một giới hạn tối thiểu, đó là cái khung xương để nâng tầm quần áo.

 

Triệu Chanh liếc qua dàn mẫu là ý của Lý lão bản. Không đợi ông mở lời, cô chủ động : “Dàn mẫu tìm quá , gần như bao quát hết kiểu hình phụ nữ. Ảnh quảng cáo tung , treo lên, chắc chắn sẽ sức hút.”

 

Câu Lý lão bản thích , ông lập tức hớn hở mặt, nắm tay Triệu Chanh lắc lắc: “Đâu , ! Vẫn là nhờ cô Triệu một phen, cảm xúc. Lần phiền cô Triệu dốc sức . Chờ xong việc, mời, nhất định mời cô Triệu và tổng giám đốc Diêu một bữa cơm đạm bạc!”

 

Diêu Hưng Hồng cũng ngại chỉ là "nhân tiện", thể mở rộng quan hệ là chuyện .

 

Hơn nữa, bộ ảnh quảng cáo của Lý lão bản là để dùng ở Thâm Thị, thì ông cũng thể chút ý tưởng gì với thị trường quảng cáo bên đó.

 

Không đến việc lớn ngay từ đầu, nhưng nếu nhận thêm vài hợp đồng của các xưởng quy mô tương đương với xưởng của Lý lão bản thì cũng quá .

 

Lần chụp ảnh kéo dài tổng cộng bốn ngày. Ngay trưa ngày kết thúc công việc, Lý lão bản đặt một bàn ở nhà hàng, mời Triệu Chanh và Diêu Hưng Hồng ăn cơm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-me-ke-luon-muon-chay-tron/chuong-83.html.]

 

Người đương nhiên thể chỉ ba bọn họ, thể thiếu khuấy động khí. Vì thế, Diêu Hưng Hồng dắt theo Béo ca, còn Triệu Chanh dĩ nhiên là Mai Trân. Mai Trân cũng từng đặt đồ ở chỗ Lý lão bản, coi như cũng là quen.

 

Béo ca và Mai Trân đều là hoạt ngôn, cộng thêm Triệu Chanh và Diêu Hưng Hồng cũng kiểu câu nệ. Bốn họ tung hứng, dỗ cho Lý lão bản vô cùng cao hứng, đương trường tuyên bố nhu cầu nhất định sẽ tìm "Sáng ý tân".

 

Có điều, đàn ông chốt hạ chuyện bàn nhậu, đó vẫn củng cố , nếu lỡ lúc tỉnh rượu, bên nửa ngày động tĩnh, đối phương cũng chỉ coi như tỉnh rượu quên luôn.

 

Triệu Chanh nhân lúc khí đang , cũng hỏi thăm Lý lão bản ít tình hình cụ thể của các xưởng may bên Thâm Thị. Ví dụ như xưởng nào nhận đơn hàng nước ngoài, xưởng nào gia công cho thương hiệu nào đó.

 

Thuận tiện, cô còn hóng tình hình phát triển, viễn cảnh tương lai của các xưởng ở Thâm Thị. Đây đều là những chủ đề khoác lác, đàn ông uống chút rượu là thích thổi phồng mấy cái . Lý lão bản dỗ, uống đến mức líu cả lưỡi, đập bàn mà tuôn hết.

 

Ăn cơm xong, đưa Lý lão bản về, Diêu Hưng Hồng thanh toán tiền thù lao cho Triệu Chanh. Triệu Chanh liền hỏi Diêu Hưng Hồng thể giúp "truyền đơn" quảng cáo .

 

"Truyền đơn?" Diêu Hưng Hồng còn qua đây là cái gì.

 

Triệu Chanh gật đầu: “ , chính là in ảnh chụp trong ngoài cửa hàng của lên, ghi rõ phạm vi phục vụ, địa chỉ cửa hàng .”

 

Triệu Chanh tờ rơi quảng cáo, đến lúc đó thuê phát khắp thành phố Liên Dung, để nhiều một cửa hàng như . Diêu Hưng Hồng cũng ngốc, não xoay một vòng là hiểu ngay ý đồ của Triệu Chanh.

 

Lại một nữa thầm cảm thán trong lòng, một phụ nữ thông minh thế vợ . Diêu Hưng Hồng thở dài một , đùa: "Được chứ, đương nhiên là ! Đây là đầu tiên cô Triệu chủ động tìm công ty chúng hợp tác, cô yên tâm, chuyện nhất định cho cô."

 

Đã là hợp tác, dĩ nhiên giá.

 

Hai thỏa thuận miệng sơ bộ, còn chi tiết cụ thể, họ hẹn ngày hôm bàn .

 

Mai Trân về . Chỗ trang phục đặt của Lý lão bản về từ lâu, mấy ngày nay Mai Trân cũng chuẩn dọn dẹp, sắp khai trương "Phòng chụp ảnh cưới" ngay vách bên cạnh.

 

Triệu Chanh xem giờ, thấy còn sớm, mới hơn 3 giờ chiều. Nghĩ Lâm Đại Thuận 4 rưỡi tan học, cô bèn vẫy một chiếc xe ba gác, về tiệm nghỉ ngơi một lát, chờ đến giờ thì đón Lâm Đại Thuận.

 

Mấy ngày nay Lâm Kiến Thành vắng, Triệu Chanh bận việc, đều là thím Ngô dắt Nhị Thuận đón Đại Thuận.

 

Chiều nay tan học, thấy cả Triệu Chanh, Lâm Đại Thuận nhất thời hưng phấn thôi, vứt cả cái cặp sách vải vàng mà Triệu Chanh mua cho, lao tới, đ.â.m sầm chân Triệu Chanh: "Mẹ! Sao cũng tới!"

 

Tiếng "" đó gọi to và dõng dạc lạ thường, khiến mấy đứa trẻ khác ngoái đầu .

 

"Hôm nay xong việc sớm, nên đến đón con. Vui ?"

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.

 

Triệu Chanh xoa mái tóc ngắn cũn của con. Phải công nhận, xa cách một thời gian thực sự thúc đẩy tình cảm. Ví dụ như bây giờ Lâm Đại Thuận học, ở nhà cả ngày, Triệu Chanh gặp càng thấy quý con hơn.

 

Bên cạnh, Lâm Nhị Thuận cũng sán ôm lấy chân của Triệu Chanh, mắt long lanh cái cửa nơi trai bước , rõ ràng là cũng ao ước học.

 

Anh trai kể với nó, nơi đó gọi là phòng học, trong phòng học cô giáo Diệp , còn nhiều bạn chơi cùng.

 

Quan trọng nhất là mỗi ngủ trưa dậy, cô giáo Diệp sẽ phát bánh quy con cho bọn họ ăn, còn cho chơi đồ chơi.

 

Mỗi ngày Lâm Đại Thuận về nhà đều hứng khởi kể cho em trai hôm nay học gì ở trường. Nếu cô giáo Diệp kể chuyện dạy hát, Lâm Đại Thuận sẽ như một cái loa phát thanh tí hon, ríu rít kể chuyện, hát ca suốt dọc đường về.

 

"Đại Thuận, đây là ?"

 

Một bé tóc xoăn tít, chớp chớp mắt, kéo quai cặp sách, bên cạnh bắt chuyện với Lâm Đại Thuận.

 

Lâm Đại Thuận hất cằm, kiêu ngạo như một chú gà trống con, kéo tay Triệu Chanh với bé tóc xoăn: "Đương nhiên! Mẹ tớ ? Đẹp hơn cả của Tiểu Hồng, Đại Hoa nữa!"

 

Cậu bé tóc xoăn Triệu Chanh, Lâm Đại Thuận, mặt đầy vẻ hâm mộ.

 

Mẹ của Đại Thuận trẻ , còn đến đón Đại Thuận!

 

Thời , trẻ con học giống như mười mấy năm , lúc nào cũng đưa đón. Đa phần là theo chị, vì cha đều .

 

Kể cả chị, thì chẳng lẽ ông bà ở nhà ? Hàng xóm láng giềng ? Cùng khu tập thể, cùng tiểu khu. Cơ bản là bọn trẻ đều kết bè kết đội cùng học, cùng về.

 

Như thím Ngô ngày nào cũng đến đón Lâm Đại Thuận là hiếm . Chẳng trách hôm nay Triệu Chanh tới đón, cũng đủ khiến bọn trẻ hâm mộ.

 

 

Loading...