Cho dù Lạc Nhất Huy có cố gắng, có giỏi giang đến mức nào đi nữa thì cũng có được gì đâu chứ?
Anh ta chỉ có thể trở thành một người sống phụ thuộc vào Quý Chiêu.
Sở dĩ cô, dượng đồng ý nuôi dưỡng anh ta, đào tạo anh ta cũng không phải bởi vì tình yêu thương dành cho Lạc Nhất Huy.
Giá trị tồn tại của Lạc Nhất Huy chính là sau khi Quý Cẩm Mậu và Lạc Đan Phong lớn tuổi hơn, qua đời, anh ta sẽ trở thành nô bộc trung thành của Quý Chiêu, xử lý những chuyện vụn vặt trong cuộc sống cho Quý Chiêu, trở thành quản gia của anh.
Đương nhiên vì để trả ơn, để khiến Lạc Nhất Huy lung lay, tên cáo già Quý Cẩm Mậu sẽ hứa hẹn cho anh ta một số cổ phần trong khách sạn, giao cho anh ta quản lý một số hạng mục nhỏ.
Thế nhưng… Tại sao thế? Dựa vào cái gì?
Chẳng lẽ anh ta không xứng trở thành một cá thể độc lập, không cần phụ thuộc vào bất kỳ ai sao?
Chẳng lẽ vì để báo đáp ơn nuôi dưỡng, anh ta phải buông bỏ bản thân mình, toàn tâm toàn ý phục vụ kẻ ngốc Quý Chiêu này sao?
Cảm giác không cam lòng, mất cân bằng này chính là chiếc gai lớn nhất trong lòng Lạc Nhất Huy.
Vô số lần tỉnh giấc giữa đêm, chiếc gai nhọn đó đ.â.m vào lòng khiến tim Lạc Nhất Huy đau đớn, rỉ máu.
Sau khi anh ta trở về nước trở thành trợ lý cá nhân của Quý Chiêu, Lạc Nhất Huy vẫn luôn âm thầm tìm cách g.i.ế.c c.h.ế.t Quý Chiêu mà không để lại chút dấu vết nào.
Tốt nhất là để Quý Chiêu c.h.ế.t một cách tự nhiên ngay trước mặt Quý Cẩm Mậu.
Anh ta suýt nữa đã thành công.
Đáng tiếc chỉ thiếu một chút thôi.
Cũng bởi vì có người phụ nữ đáng ghét ngay trước mặt này, thế nên anh ta mới thất bại trong gang tấc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-1059-anh-ta-suyt-nua-da-thanh-cong.html.]
Không chỉ có thể, kể từ sau hôm đó trở đi, Quý Cẩm Mậu cũng bắt đầu phòng bị anh ta, không chỉ đuổi Lạc Nhất Huy ra khỏi biệt thự nhà họ Quý, không cho anh ta tiếp tục đảm nhiệm chức vụ trợ lý cá nhân của Quý Chiêu nữa, còn nghĩ cách đày anh ta đến nhận dự án ở thành phố Châu, làm một tên giám đốc hữu danh vô thực.
Nói ra cũng kỳ lạ, Lạc Nhất Huy vốn phải hận nhà họ Quý vì ép anh ta phải phụ thuộc vào Quý Chiêu, nhưng khi Quý Cẩm Mậu thật sự để anh ta tự do, để anh ta trở thành một giám đốc độc lập, không cần tiếp tục phải ở bên cạnh Quý Chiêu nữa, nhưng đến lúc đó Quý Chiêu lại bắt đầu cảm thấy mất thăng bằng.
Dựa vào cái gì mà đối xử với anh ta với cái kiểu muốn gọi thì gọi, muốn đuổi thì đuổi như thế?
Tại sao không đánh, không mắng, cứ thế đuổi tôi ra khỏi nhà?
Chẳng lẽ tôi là người xin ăn sao?
Tất cả lớp vỏ bọc ngụy trang của Lạc Nhất Huy, lúc vết sẹo mà anh ta chôn sâu dưới đáy lòng bị vạch trần, tan rã toàn bộ.
Ngực anh ta phập phồng mạnh mẽ, cánh mũi nở to, ánh mắt ác độc, nhìn chằm chằm Triệu Hướng Vãn: “Triệu Hướng Vãn, đừng tưởng rằng gả vào nhà họ Quý rồi là cô có thể nắm trong tay mọi thứ! Tự kỷ là một bệnh di truyền, cũng sẽ tiếp tục di truyền xuống các đời sau, cô cho rằng mình đã nhặt được một báu vật sao? Tôi nói cho cô biết, khi cô sinh ra một đứa bé không khóc, không cười, không giao tiếp với bên ngoài, cô sẽ đau lòng đến chết.”
Không thể không nói, đợt tấn công lần này của Lạc Nhất Huy hết sức chuẩn xác.
Triệu Hướng Vãn cô đây không phải là vô địch thiên hạ sao? Thế tôi đây nguyền rủa cô sẽ sinh ra một đứa con trai ngốc nghếch!
Ánh đao bóng kiếm.
Lạc Nhất Huy và Triệu Hướng Vãn nói chuyện, dường như là đang nói chuyện trong nhà, nhưng lại có vẻ như cũng liên quan tới vụ án.
Rõ ràng là họ hàng công kích nhau, nhưng lại có vẻ như cao thủ đang giao chiến với nhau.
Tào Quang, Lý Thương Minh và cảnh sát Tiểu Chu cũng không dám thở mạnh.
Trong phòng thẩm vấn hoàn toàn yên tĩnh…
“Ha ha ha ha…”
Thấy Triệu Hướng Vãn không trả lời, Lạc Nhất Huy tự cho là đã bắt được điểm yếu của cô, bắt đầu cười lớn tiếng.