Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 90: Nữ Thần Thám Đọc Tâm - Chương 147: Tìm Mọi Cách Không Cho Nó Học Hành

Cập nhật lúc: 2025-07-02 02:10:09
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Thật sao?" Phạm Thu Hàn và Triệu Đại Thúy ngạc nhiên hỏi lại.

Triệu Hướng Vãn gật đầu: "Thật."

Miệng của Phạm Thu Hàn há ra: "Ồ, phần thưởng của cục cảnh sát nhiều thế à? Chị cứ tưởng làm cảnh sát thu nhập không cao cơ."

Triệu Hướng Vãn giải thích: "Có doanh nhân thiết lập quỹ khen thưởng những người dũng cảm, phá án được vụ án lớn sẽ được thưởng." Quý Cẩm Mậu nghĩ ra cách cải thiện chế độ đãi ngộ cho cảnh sát, lần này phá vụ án Ông Bình Phương bị sát hại, đã thưởng ngay một vạn tệ. Cục phân chia phần thưởng, rất công bằng mà thưởng cho cô một nghìn tệ.

Triệu Đại Thúy mừng đến nỗi liên tục niệm Phật: "A Di Đà Phật, đây quả là chuyện tốt lành. Hướng Vãn có tiền đồ, có thể kiếm tiền, sau này không phải dựa vào mẹ nó nữa."

Triệu Hướng Vãn mở miệng, cuối cùng vẫn không nói ra thân thế thật của mình. Nếu nói cho bọn họ biết mình không phải con ruột của Triệu Nhị Phúc và Tiền Thục Phân, thì bản thân mình cũng không có quan hệ huyết thống với bọn họ.

Triệu Đại Thúy là nơi ấm áp nhất trong tuổi thơ của Triệu Hướng Vãn, cô không nỡ rời xa.

Căn nhà cũ của Triệu Đại Thúy hiện giờ tuy đơn sơ, nhưng lại ấm áp và yên bình, đủ để Triệu Hướng Vãn cảm nhận được sự che chở và quan tâm của người thân, những câu lải nhải mà dịu dàng của người lớn.

Sau khi ăn xong, Triệu Hướng Vãn lấy từ trong túi ra những món quà đã chuẩn bị cho bác và chị họ. Quà tặng bác là một chiếc khăn quàng cổ màu đỏ, còn cho Phạm Thu Hàn là một chiếc đồng hồ điện tử.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-147-tim-moi-cach-khong-cho-no-hoc-hanh.html.]

"Bác, năm mới rồi, bác nên đeo màu đỏ cho may mắn. Mỗi sáng đi bán hàng sớm nếu thấy lạnh có thể quấn chặt vào. Chị họ, sau khi đi làm, chị sẽ phải xem giờ thường xuyên nên tặng chị đồng hồ là thiết thực nhất."

Triệu Đại Thúy vuốt ve chiếc khăn mềm mại và dày dặn, trên mặt nở một nụ cười, nhưng trong mắt lại đong đầy nước mắt: "Hướng Vãn nhà ta đã khôn lớn rồi, Tết đến còn nhớ mua quà cho bác nữa."

Phạm Thu Hàn đeo chiếc đồng hồ lên cổ tay, vỗ nhẹ vào người Triệu Hướng Vãn một cái rồi cười lớn: "Có tiền rồi mà không quên chị họ, coi như em có lương tâm, không uổng công chị thương em!"

Ba người cùng bật cười.

Triệu Đại Thúy do dự hồi lâu, mới lên tiếng hỏi Triệu Hướng Vãn: "Năm nay về, cháu có về nhà thăm cha mẹ không? Mấy ngày trước, anh trai cháu có đến đây một lần, nói là không nhận được thư của cháu, không biết khi nào cháu sẽ về. Anh hai của cháu đang làm việc ở thành phố Dương, sáng mai sẽ về đến nhà, bọn họ đều rất nhớ cháu."

Triệu Hướng Vãn cúi mắt: "Bác, cháu chỉ muốn ở lại đây với bác thôi, được không?"

Triệu Đại Thúy và Phạm Thu Hàn nhìn nhau, đều cảm thấy xót xa, đồng thanh nói: "Được, được, được, sao lại không được chứ?"

[Hướng Vãn đứa trẻ này thật đáng thương, anh trai và chị dâu đối xử với nó không tốt, từ nhỏ đã cưng chiều Thần Dương, đối xử với Hướng Vãn như người hầu. Sau này, Thần Dương được cha mẹ ruột đón về, theo lý mà nói anh chị nên đối xử tốt với Hướng Vãn hơn chứ? Kết quả không những không tốt hơn, mà còn bắt nó làm việc nhiều hơn, chị dâu mình quá đáng lắm, xé sách bài tập của nó, đốt sách vở của nó, tìm mọi cách không cho nó học hành.

Nếu không phải Hướng Vãn quyết tâm, e rằng đã không thể học hành thành tài, mà phải ở nhà làm công việc nặng nhọc rồi phải không? Giống như mình, nuôi lợn, nuôi gà, nấu cơm, giặt giũ, đến mùa vụ thì xuống đồng làm việc, chờ đến khi mười tám tuổi thì tìm một anh chàng trong thôn để kết hôn, sinh con đẻ cái, cuộc sống hạnh phúc hay không đều hoàn toàn phụ thuộc vào người chồng.

Nhưng, đây không phải là cuộc sống mà Hướng Vãn mong muốn. Đứa trẻ này từ nhỏ đã thích đọc sách, lúc nào rảnh rỗi cũng ôm sách đọc, làm bài tập chăm chỉ hơn bất kỳ đứa trẻ nào khác. Nó muốn rời khỏi nông thôn, muốn nhìn thấy thế giới rộng lớn hơn. Nó đáng được hưởng một cuộc sống tốt đẹp hơn, nó đáng được tốt hơn mình, hơn chị dâu, hơn tất cả những người mà mình biết.]

Loading...