Sự "chăm sóc" của Cố Văn Kiều khiến Phiền Hoằng Vĩ hối hận không kịp!
Đặc biệt là khi thấy chỗ hiểm của mình bị che bởi miếng giẻ bẩn đã bắt đầu sưng đỏ, anh ta biết rằng bản thân đã xong đời rồi. Cuộc đời anh ta, niềm kiêu hãnh của anh ta, sự nam tính của anh ta, tất cả đều đã chấm dứt.
Cố Văn Kiều nói được làm được, thành công chăm sóc cho chỗ hiểm của Phiền Hoằng Vĩ bị sưng tấy, viêm nhiễm, tinh hoàn hoại tử, bác sĩ phải đề nghị phẫu thuật cắt bỏ. Chẩn đoán của bác sĩ, ý kiến của gia đình, đơn đồng ý phẫu thuật… Tất cả đều hoàn toàn hợp lệ và hợp pháp.
Cho dù người nhà họ Phiền có đến gây rối, cũng không thể trách bệnh viện được, cùng lắm chỉ có thể trách móc Cố Văn Kiều vài câu rằng cô ấy thiếu suy nghĩ, sao lại có thể đồng ý một cách dễ dàng cuộc phẫu thuật cắt đứt đường con cháu của chồng mình như vậy cơ chứ?
Từ bệnh viện, thẳng đến đồn cảnh sát, Phiền Hoằng Vĩ không có cơ hội gặp gia đình. Cuối cùng, anh ta chỉ còn cách hạ mình cầu xin Cố Văn Kiều: "Văn Kiều, bố mẹ tôi già rồi, tôi không yên tâm về sức khoẻ của hai người họ, để tôi nói chuyện với họ một chút có được không?"
Cố Văn Kiều lạnh lùng nhìn anh ta: "Yên tâm, tôi đã nói chuyện với họ rồi, lãnh đạo cử anh và Tào Đắc Nhân đi công tác, tạm thời không ở trong thành phố. Tôi còn nói rằng, dạo này đúng vào thời điểm quan trọng để anh thăng chức, tốt nhất đừng đến cơ quan tìm hiểu, kẻo ảnh hưởng đến vận may quan lộ của anh. Bố mẹ anh luôn tự hào về anh, chỉ mong anh thăng quan phát tài. Tôi nói vậy, chắc chắn hai người họ sẽ ngoan ngoãn ở lại nhà cũ của công ty vận tải, chắc chắn sẽ không đến bệnh viện tìm anh đâu."
Phiền Hoằng Vĩ thấy cầu xin vô ích, chỉ còn cách nghiến răng chửi bới: "Con đàn bà độc ác, mày sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu!"
Cố Văn Kiều thấy nực cười vô cùng, cười ha hả không ngớt: "Người không có kết cục tốt, chẳng phải là mày sao?"
Vì không còn cách nào khác, Phiền Hoằng Vĩ đành phải chấp nhận hoàn cảnh trước mắt.
Tuy thế, anh ta vẫn giữ lại chút hy vọng cuối cùng... Có c.h.ế.t cũng không nhận tội, biết đâu vẫn còn có cơ hội sống sót.
Cuối cùng, ngày cảnh sát thẩm vấn anh ta cũng đến.
Xét thấy nghi phạm vừa mới phẫu thuật không lâu, tổ trọng án đã bố trí một phòng bệnh riêng thành phòng thẩm vấn tạm thời.
Căn phòng có nền đá mài màu xanh xám, tường trắng như phòng thẩm vấn ở cục cảnh sát, chỉ khác là không có tám chữ lớn "Kháng cự sẽ bị xử nặng, thành thật sẽ được khoan dung" trên tường.
Hai chiếc bàn dài của bệnh viện được ghép lại thành một đường thẳng, phía sau là bốn chiếc ghế.
Hứa Tung Lĩnh và Cao Quảng Cường phụ trách thẩm vấn, Chu Phi Bằng ghi biên bản, Triệu Hướng Vãn ngồi dự thính.
Đối diện bàn là một chiếc giường bệnh có thanh chắn bảo vệ. Đầu băng bó, chỉ để hở một mắt, Phiền Hoằng Vĩ vừa trải qua cuộc phẫu thuật cắt bỏ tinh hoàn, nửa ngồi trên giường, hai tay bị còng vào thanh chắn, chờ đợi cảnh sát thẩm vấn.
Vẻ mặt Phiền Hoằng Vĩ cực kỳ không can tâm, nhắm chặt mắt, từ chối trả lời bất cứ câu hỏi nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-501-cuoi-cung-ngay-canh-sat-tham-van-anh-ta-cung-den.html.]
Những nghi phạm như thế này, tổ trọng án gặp không ít. Thẩm vấn vốn là cuộc chiến tâm lý, mặc dù cảnh sát đã nắm trong tay đầy đủ chứng cứ về vụ g.i.ế.c người, nhưng vẫn cần Phiền Hoằng Vĩ nhận tội và khai báo quá trình gây án.
Hứa Tung Lĩnh ra hiệu cho Cao Quảng Cường bắt đầu.
Cao Quảng Cường ho nhẹ một tiếng: “Phiền Hoằng Vĩ?”
Phiền Hoằng Vĩ: …
Cao Quảng Cường: “Nguyễn Vũ là do anh g.i.ế.c phải không?”
Phiền Hoằng Vĩ: …
Cao Quảng Cường: “Anh có quen Nhan Dật không?”
Phiền Hoằng Vĩ: …
Nhưng lông mày của anh ta khẽ động.
Hỏi thêm vài câu nữa nhưng vẫn không nhận được phản hồi nào, giọng Cao Quảng Cường dần to lên: “Anh có quen Thái Sướng không? Sao lại g.i.ế.c anh ấy?”
Cuối cùng, Phiền Hoằng Vĩ mở một mắt, liếc nhẹ Cao Quảng Cường: “Ồ, thì ra là cảnh sát Cao."
Mối thù cũ lẫn mới trào lên, dù thấy Phiền Hoằng Vĩ đang trong tình trạng thảm hại này, Cao Quảng Cường vẫn không nguôi ngoai nỗi căm hận: “Thái Sướng đã giúp anh xóa án tích, nhờ đó anh mới vào được cơ quan nhà nước, tại sao anh lại g.i.ế.c anh ấy?”
Phiền Hoằng Vĩ nhếch môi: “Ông nghĩ Thái Sướng là người tốt lắm à?”
Cao Quảng Cường đập bàn: “Ít nhất anh ấy đã giúp anh, anh lại lấy oán báo ân!”
Phiền Hoằng Vĩ hừ một tiếng, rồi lại nhắm mắt, không muốn nói thêm. Hiện giờ thuốc tê đã hết tác dụng, bụng dưới của anh ta đang đau đớn vô cùng, cơn thù hận càng trào lên. Nghĩ đến việc mình đã phạm tội tày trời, khó lòng thoát án tử, nên anh ta không muốn để bọn cảnh sát được như ý, khai báo toàn bộ mọi chuyện.
Triệu Hướng Vãn ghé sát tai Hứa Tung Lĩnh nói nhỏ một câu.
Hứa Tung Lĩnh gật đầu.
Triệu Hướng Vãn nhẹ nhàng bước ra ngoài, một lát sau thì dẫn Cố Văn Kiều vào.