Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 90: Nữ Thần Thám Đọc Tâm - Chương 511: Không Mũ Không Giáp, Có Tay Có Chân, Chẳng Lẽ Còn Sợ Không Sống Nổi Sao?

Cập nhật lúc: 2025-07-03 08:08:42
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cố Văn Kiều lợi dụng kiến thức hộ lý của mình, làm ngược lại, nhổ sạch móng tay của Phiền Hoằng Vĩ, xương ngón tay cũng bị gãy, thành công khiến hai hòn bi của anh ta bị hoại tử, cuối cùng chỉ còn cách phẫu thuật cắt bỏ. Sau khi biết được chuyện này, những người đã biết chuyện tất nhiên cũng cảm thấy hả hê trong lòng, nhưng đối với những nhân viên mới đến làm việc hoặc những người đã hoàn toàn quên mất vụ thảm sát tại bệnh viện số 3 trước đó, chỉ cảm thấy Cố Văn Kiều quá tàn nhẫn.

Triệu Hướng Vãn quá hiểu sức mạnh của tin đồn.

Có đôi khi, rõ ràng là bạn chẳng làm sai chuyện gì, thế nhưng vẫn sẽ luôn có một đám người bàn tán sau lưng, dùng trăm phương ngàn kế để đào bới lỗi sai của bạn.

Có đôi khi, rõ ràng người làm sai, gây ra lỗi là một người khác, nhưng vẫn luôn có người nóng lòng tìm lỗi cho thủ phạm, cuối cùng buộc bạn phải tha thứ.

Dao không đ.â.m vào người, vĩnh viễn sẽ không biết đau.

Triệu Hướng Vãn đề nghị: “Hay là, chị rời khỏi nơi này đi.”

Đổi một nơi ở mới, cách xa trung tâm của xoáy nước, để tất cả mọi người quên chuyện của bản thân, có lẽ sẽ có một chân trời mới.

Cố Văn Kiều có chút không nỡ nhìn bệnh viện nơi mình đã gắn bó suốt mười năm: “Rời đi sao? Rời đi thế nào đây?”

Triệu Hướng Vãn nói: “Bác sĩ Kiều Mạc là nhân tài được mời về từ bệnh viện nước M, tôi từng nghe anh ấy nói, bên nước M đang thiếu y tá trầm trọng, hơn nữa có thể học lên nghiên cứu sinh mà không cần phải thi, chỉ cần nộp đơn xin là được. Chị có muốn thử hỏi anh ấy một chút, đến nước M học tập, học tập tìm hiểu lại về ngành y tá này, trở thành một y tá còn giỏi hơn cả mẹ chị.”

Triệu Hướng Vãn có thể nói ra được những lời này, hoàn toàn dựa vào việc nghe thấy tiếng lòng của Kiều Mạc.

Kiều Mạc là một người nhiệt tình, cũng là một trong số ít những người rất tán dương, khen ngợi, thậm chí còn cảm thấy ngưỡng một Cố Văn Kiều.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-511-khong-mu-khong-giap-co-tay-co-chan-chang-le-con-so-khong-song-noi-sao.html.]

Những người khác luôn cảm thấy việc Cố Văn Kiều tìm kiếm hung thủ là quá cố chấp, nhưng Kiều Mạc lại cảm thấy sự cố chấp, chuyên chút và tình yêu sâu đậm và lâu dài mà Cố Văn Kiều dành cho mẹ mình thật sự quá vĩ đại.

Người ngoài cảm thấy từ trên xuống dưới Cố Văn Kiều đều là gai nhọn, đối xử quyết liệt với ba ruột của mình, lạnh lùng với cả chồng mình, chẳng trách khiến cuộc sống của bản thân cứ thế hỏng hết, thế nhưng ở trong mắt Kiều Mạc, cô ấy là một người công tư phân minh, một người sống có nguyên tắc, khiến người khác kính nể.

Người ngoài cảm thấy Cố Văn Kiều đã đối xử quá mức tàn nhẫn với người chồng phạm tội của mình, dùng cái mình đã học được để trả thù riêng, coi thường pháp luật, nhưng Kiều Mạc lại cảm thấy Cố Văn Kiều là một người yêu ghét rõ ràng, có thù tất báo, là một phụ nữ mạnh mẽ.

Nhưng Kiều Mạc là đàn ông, lại còn là một người đàn ông độc thân, hơn nữa còn từng bị Cố Văn Kiều mắng thế nên anh ấy có chút chột dạ, không dám đến gần cô ấy. Chỉ có thể thầm tự nói với bản thân mình, nhưng lại bị Triệu Hướng Vãn nghe thấy toàn bộ.

Cố Văn Kiều nghe Triệu Hướng Vãn nói thế, rõ ràng cũng có hơi d.a.o động: “Thật sao? Nhưng đến nước M du học phải tốn rất nhiều tiền mà đúng không?”

Triệu Hướng Vãn mỉm cười: “Tôi nghe nói, bên nước M có cho học bổng để đi học đấy, chị qua đó học còn có thể đến bệnh viện hoặc các phòng khám thực tập nhận lương, nuôi sống bản thân mình cũng không thành vấn đề. Chị đi một mình, không mũ không giáp, có tay có chân, chẳng lẽ còn sợ không sống nổi sao?”

Hà Minh Ngọc cũng ủng hộ ủng hộ Cố Văn Kiều ra nước ngoài du học: “Cuộc sống của cô trước đây quá khó khăn, khổ sở, nhưng cô vẫn có thể kiên trì vượt qua. Chỉ ra nước ngoài thôi mà, chẳng lẽ còn khó khăn hơn những gì chị đã trải qua trong quá khứ sao?”

Cố Văn Kiều vốn chính là một người mạnh mẽ, kiên cường, sau khi nghe lời khích lệ của Triệu Hướng Vãn và Hà Minh Ngọc, trong lòng cũng như được tiếp thêm sức mạnh: “Được! Để tôi tới hỏi bác sĩ Kiều một chút, xem thử xem phải làm thế nào để xin ra nước ngoài du học.” Vừa khéo bây giờ hiệu thuốc cũng không có nhiều việc, cô ấy cũng không chậm trễ dù chỉ một phút, nhanh chân chạy tới khoa mắt. Trước tiên phải tìm Kiều Mạc hỏi sơ việc này, chờ tới giờ nghỉ trưa lại hẹn bác sĩ Kiều nói chuyện.

Nhìn dáng vẻ hăng hái của Cố Văn Kiều, Hà Minh Ngọc huých vào vai Triệu Hướng Vãn một cái: “Này, bây giờ em yên tâm rồi chứ?”

Triệu Hướng Vãn mỉm cười gật đầu.

Hai người đang chuẩn bị đến tập hợp cùng với tổ trọng án, lại chợt nghe thấy tiếng nói lo lắng truyền tới từ sảnh chờ: “Bác sĩ, bác sĩ, ở đây có bệnh nhân, bị đâm, cấp cứu…”

Nghe thấy hai chữ “bị đâm”, thói quan nghề nghiệp đã khiến Hà Minh Ngọc xích lại gần xem thử.

Loading...