Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 90: Nữ Thần Thám Đọc Tâm - Chương 614: Một Người Quân Tử Nghiêm Khắc Với Bản Thân Nhưng Bao Dung Với Người Khác

Cập nhật lúc: 2025-07-04 00:29:45
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Triệu Hướng Vãn nghe thấy Cố Chi Quang nói năng trôi chảy, thơ ca điển tích tuôn ra dễ dàng, không khỏi âm thầm khâm phục. Nghe đến đoạn sau khi anh ta nói Cung Bán Luân dẫn sói vào nhà, dẫn liên quân Anh - Pháp đốt phá Viên Minh Viên, còn cùng tiến thoái với kẻ xâm lược, lập tức tức giận mắng lớn: "Đúng là không ra gì!"

Cố Chi Quang gật đầu đồng tình: "Đúng thế đấy! Cung Bán Luân đúng là không phải con người, sau khi chết, gia đình họ Cung không cho hắn chôn trong mộ tổ. Vì vậy, gọi Giả Thận Độc là Giả Bán Luân mới thật sự xứng đáng. Chữ ‘Thận Độc’ vốn mang ý nghĩa ‘người quân tử phải cẩn thận khi chỉ có một mình’, thế nhưng ông ta xứng với cái tên đó sao? Gọi là Giả Bán Luân thì hợp hơn."

Đây đúng là cách chửi người của giới tri thức, vòng vo mấy lượt, nếu không phải họ Giả ít gặp, nếu không phải Cố Chi Quang kiến thức uyên bác, chắc chẳng ai có thể nghĩ ra điều này.

Lộ Chi Anh vốn rất tôn sùng người có tri thức, nghe Cố Chi Quang đọc thơ, ánh mắt lập tức sáng lên: "Ôi chao, đúng là sinh viên có học vấn, cái gì cũng biết."

Cố Chi Quang có chút ngại ngùng, gãi đầu: "Thật ra, cháu cũng chỉ nghe thầy giảng trên lớp thôi. Viên Minh Viên rộng 200.000 mét vuông, hơn 150 cảnh quan, được gọi là 'vườn của các vườn', là tác phẩm điển hình của kiến trúc vườn hoàng gia, kết hợp hoàn mỹ giữa Đông và Tây. Vụ đốt phá Viên Minh Viên, thầy dạy lịch sử kiến trúc của bọn cháu cứ nhắc đến là lại căm phẫn, mắng Cung Bán Luân tới tấp. Vì vậy, điển cố này, thầy Chu Thành Lĩnh biết, chú Thi Đồng cũng biết, nên cháu cũng biết."

Thì ra là vậy.

Nếu không nhờ Cố Chi Quang hỏi thêm một câu, có lẽ sau khi ông Thi qua đời, không ai ngờ rằng Giả Bán Luân mà ông ấy mắng lại chính là Giả Thận Độc.

Triệu Hướng Vãn hỏi Lộ Chi Anh: "Trước khi ông Thi nhảy lầu, ông ấy có nhắc đến Giả Bán Luân không?"

Lộ Chi Anh cố gắng nhớ lại.

"Hình như có. Ông Thi không hay nói chuyện, tháng Chạp năm 1980, ông ấy phụ trách thiết kế nhà thi đấu, nhưng liên tục gặp vấn đề, ông ấy bận rộn lắm, cứ phải đi công tác, báo cáo, họp hành liên miên. Ông ấy nhảy lầu vào trưa mùng 18 tháng Chạp..."

Ký ức đau buồn lại ùa về, mỗi khi nhắc đến cảnh Thi Đồng nhảy lầu, tâm trạng của Lộ Chi Anh lại rơi vào nỗi bi thương, lời nói trở nên lộn xộn, giọng bắt đầu run rẩy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-614-mot-nguoi-quan-tu-nghiem-khac-voi-ban-than-nhung-bao-dung-voi-nguoi-khac.html.]

Triệu Hướng Vãn kịp thời ngắt lời, để tránh cho Lộ Chi Anh chìm sâu vào cảm xúc đau khổ: "Đúng vậy, hôm đó là ngày 23 tháng 1 năm 1981. Trước đó, ông Thi đã nói gì về Giả Bán Luân à?"

Lộ Chi Anh đáp: "Đúng rồi, chắc là vài ngày trước khi nhảy lầu, ông ấy có tiễn hai chuyên gia từ Bắc Kinh về, trưa hôm đó về ăn cơm có nhắc đến Giả Bán Luân. Tôi nhớ mặt ông ấy khi đó rất khó coi, cơm cũng không ăn được bao nhiêu, chỉ nói rằng Giả Bán Luân không xứng làm thầy, dạy hỏng bao người. Nhưng vì ông ấy thường hay nói mấy lời như thế, nên dì không để ý hỏi thêm gì."

Triệu Hướng Vãn khẽ nhíu mày.

Lộ Chi Anh cực kỳ lo lắng nhìn cô: "Có phải dì không nên không hỏi không? Có phải chuyện này rất quan trọng? Ôi! Dì ngu dốt quá, hôm đó rõ ràng sắc mặt ông Thi khác hẳn mọi khi, đáng lẽ dì nên hỏi thêm một chút."

Triệu Hướng Vãn nhìn ra rằng Lộ Chi Anh là một người rất thiếu tự tin, quen nhìn sắc mặt người khác. Những người như vậy thường có một tuổi thơ bất hạnh, một gia đình đầy áp lực. Có lẽ khi kết hôn với ông Thi, một người quân tử nghiêm khắc với bản thân nhưng bao dung với người khác, Lộ Chi Anh mới cảm nhận được niềm hạnh phúc của sự tôn trọng. Đáp lại sự tôn trọng đó, Lộ Chi Anh đã hết lòng nuôi dưỡng Thi Khải Yến, coi cô ấy như con ruột, quý trọng như bảo vật.

Triệu Hướng Vãn nhỏ giọng giọng nói, cố gắng giữ cho Lộ Chi Anh không căng thẳng. Nếu Lộ Chi Anh căng thẳng, đầu óc bà ấy sẽ trống rỗng, không thể nhớ được gì.

"Không sao, không quan trọng lắm đâu ạ. Dì thử nhớ lại xem, hôm đó ông Thi tiễn chuyên gia đi tàu hỏa, cụ thể là ngày nào, và có ai đi cùng?"

Thái độ của Triệu Hướng Vãn giúp Lộ Chi Anh thư giãn đôi chút: "Để dì nghĩ xem, cháu để dì nghĩ lại chút đã. Hôm đó là thứ Bảy, ông Thi lái xe ô tô nhỏ đi, tài xế Tiểu Vương cũng đi cùng, có hai chuyên gia từ Bắc Kinh. À, đúng rồi, hôm đó ông Thi còn mang theo máy ảnh, các chuyên gia nói ga tàu ở thành phố Tinh của chúng ta rất đặc biệt, muốn chụp ảnh lưu niệm."

Thứ Bảy? Ngày 17 tháng 1 năm 1981, đó chính là ngày Địch Hân Liên đi tàu về nhà!

Mắt Cố Chi Quang sáng lên: "Giờ tài xế Tiểu Vương đang ở đâu ạ?"

Triệu Hướng Vãn hỏi: "Còn ảnh chụp thì sao?"

Lộ Chi Anh đứng dậy: "Ảnh chụp? Để dì đi tìm. Tài xế Tiểu Vương đã nghỉ việc đi làm ăn từ lâu rồi, không biết giờ đang ở đâu nữa. Sau khi ông Thi mất, dì đã sắp xếp tất cả ảnh ông ấy chụp, đặt theo thứ tự thời gian ở ngăn dưới cùng của giá sách."

Loading...