Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 90: Nữ Thần Thám Đọc Tâm - Chương 780: Là Biết Ơn Hay Là Lòng Thù Hận

Cập nhật lúc: 2025-07-04 03:55:29
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chu Phi Bằng và Lưu Lương Câu liếc nhìn nhau, âm thầm giơ ngón cái: Sư muội nhỏ này cách lật lại vết thương càng ngày càng trực diện, càng ngày càng sắc bén.

Thịnh Tái Trung đột ngột ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào Triệu Hướng Vãn.

Triệu Hướng Vãn nói: “Một năm trước, hai năm trước, ba năm trước hay là…”

Vừa nói vừa quan sát biểu cảm của Thịnh Tái Trung, Triệu Hướng Vãn nói: “Tốt lắm, có vẻ cậu đã biết từ một năm trước. Sau khi biết, cậu nghĩ thế nào? Là biết ơn Thịnh Thừa Hạo đã nuôi dưỡng suốt hơn hai mươi năm, hay để lòng thù hận bùng phát?”

Thịnh Tái Trung vẫn không nói lời nào.

Triệu Hướng Vãn cũng không quan tâm anh ta có mở miệng hay không: “Là thù hận phải không? Trước khi chưa biết thân thế, cậu còn tự lừa dối bản thân được, dù Thịnh Thừa Hạo thích em trai hơn, nhưng tình cha nào cũng thương các con, biết làm sao được, ai bảo Tiểu Thiên giống cha hơn, học giỏi hơn. Nhưng sau khi biết thân thế, nội tâm cậu sụp đổ rồi.”

Lời nói của Triệu Hướng Vãn như lưỡi d.a.o sắc bén, đ.â.m thẳng vào tim Thịnh Tải Trung, nhát nào cũng trúng đích.

“Tập đoàn Hạo Thiên, chữ ‘Hạo’ trong Thịnh Thừa Hạo, chữ ‘Thiên’ trong Thịnh Tái Thiên, có chỗ nào cho cậu, Thịnh Tái Trung, hay không?”

Lời Triệu Hướng Vãn nói thành công xé rách dáng vẻ bình tĩnh giả tạo của Thịnh Tái Trung.

Cánh mũi anh ta phập phồng, hô hấp dần trở nên nặng nề dồn dập, ánh mắt trừng lớn, đôi mắt nhìn chằm chằm Triệu Hướng Vãn, tiếng rít ra từ trong kẽ răng: “Im miệng, im miệng…”

Cuối cùng, giọng nói của anh ta tựa như rốt cuộc đã phá vỡ trở ngại, đột nhiên lớn tiếng nói: “Không được nói! Cô không được nói—”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-780-la-biet-on-hay-la-long-thu-han.html.]

Giọng điệu thê lương của Thịnh Tái Trung từ trong phòng thẩm vấn vọng lại, Chu Phi Bằng nghiêm nghị quát: “Không được phép lớn tiếng ồn ào gây náo động, đàng hoàng lại chút đi!”

Thế nhưng căn bản Thịnh Tái Trung không thèm để ý đến, tiếp tục gào thét lớn tiếng, đến cuối cùng lại biến thành nghẹn ngào.

“Kể cả tôi không phải con ruột đi chăng nữa thì tôi cũng đã gọi ông ta là cha hai mươi ba năm nay rồi, sao ông ta lại thiên vị như vậy được? Tiểu Thiên đánh rắm ông ta cũng khen thơm, nhưng tôi thì sao? Sinh nhật tôi ngay đến cả một miếng bánh ngọt ông ta cũng chẳng muốn lấy một miếng.”

“Tiểu Thiên tiến bộ hơn một chút Thịnh Thừa Hạo cũng nhớ ở trong lòng, mấy người cũng nhìn thấy rồi, phòng sách là nơi ông ta coi trọng nhất, cái tủ trưng bày bên trong phòng sách chỉ có mấy tấm hình vinh dự của ông ta với Tiểu Thiên, còn tôi với mẹ tôi một cái cũng không có!”

“Sao có thể như vậy được chứ? Nếu như đã không muốn tôi làm con trai thì ông ta cứ ly dị với mẹ tôi, cho thêm chút tiền rồi để hai mẹ con tôi cút đi không được sao? Vì sao lại muốn nhục nhã tôi như vậy! Ông ta đánh mẹ tôi, ông ta mắng tôi, ông ta đây là trả thù, là ngược đãi, mấy người có hiểu không?”

“Trong lòng ông ta chính là một tên biến thái. Mấy người đừng tưởng Thịnh Thừa Hạo là cái thứ tốt gì! Mặc dù trình độ học vấn của ông ta cao, năng lực mạnh, ánh mắt tốt, nhưng ông ta chính là một kẻ biến thái. Rõ ràng ông ta căm ghét mẹ tôi lừa dối, rõ ràng ông ta căm ghét khuôn mặt không giống với ông ta này của tôi, nhưng ông ta lại không chịu buông tay, ông ta chính là muốn hành hạ chúng tôi, tôi chịu đủ rồi!”

Thịnh Thừa Hạo đã chết, trong nội tâm ông ta suy nghĩ thế nào thì các thành viên trong tổ trọng án cũng không biết được. Ông ta là người tốt cũng được, là người xấu cũng được, những người khác đều không có cách nào tiến hành xét xử với ông ta được.

Chuyện mà cảnh sát có thể làm chính là tìm ra hung thủ, tìm ra chứng cứ, để luật pháp tiến hành trừng phạt.

Tâm trạng của Triệu Hướng Vãn hoàn toàn không bị Thịnh Tái Trung dẫn dắt: “Anh đã trưởng thành rồi, anh có năng lực sống một cuộc sống độc lập, nếu như anh muốn thì anh hoàn toàn có thể rời đi, đi làm cũng được, gây dựng sự nghiệp cũng được, tới chỗ nào cũng có thể nuôi được chính mình, vì sao anh không đi? Anh cảm thấy ông ta đang hành hạ anh, vì sao anh lại không rời đi?”

Thịnh Tái Trung cúi đầu, bả vai cũng xụ xuống: “Cô không hiểu. Tôi và mẹ tôi đều là phế vật được Thịnh Thừa Hạo nuôi nhốt. Chúng tôi ăn của ông ta, uống của ông ta, dùng của ông ta, chúng tôi đã sớm không hiểu được phản kháng là gì rồi. Chỉ có thuận theo ông ta, lấy lòng ông ta thì chúng tôi mới có thể sống.”

Triệu Hướng Vãn nhìn chằm chằm Thịnh Tái Trung đang cúi thấp đầu, sau lưng cô chợt cảm thấy rùng mình.

Nếu như những lời Thịnh Tái Trung nói là thật thì Thịnh Thừa Hạo thật sự quá đáng sợ. Khống chế con người trong bốn bức tường, bạo lực gia đình vợ mình nhiều năm, cố ý nuôi con nuôi thành phế vật để làm nổi bật sự ưu tú của con trai ruột.

Sống lâu dài ở trong hoàn cảnh như vậy nên tính cách của Thịnh Tái Trung cũng trở nên u ám vặn vẹo.

Loading...