Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 90: Nữ Thần Thám Đọc Tâm - Chương 877: Một Tô Bún Lớn Của Huyện La

Cập nhật lúc: 2025-07-04 07:16:03
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chúc Khang và Triệu Hướng Vãn đồng loạt đứng nghiêm, chào: "Rõ!"

Quý CHiêu không phải là người trong biên chế cảnh sát, chỉ đứng thẳng, khẽ gật đầu.

Gió thu thoang thoảng, mang theo hương hoa quế nồng nàn.

Chúc Khang lái xe, Chu Như Lan ngồi ghế phụ, Triệu Hướng Vãn và Quý Chiêu ngồi ghế sau, bốn người lái chiếc Jeep mới mua của cục, bắt đầu lên đường đến huyện La.

Bây giờ các tuyến tỉnh lộ ngày càng được xây dựng tốt, từ thành phố Tinh đến trung tâm huyện La khoảng ba giờ lái xe. Khởi hành lúc tám giờ sáng, đến Cục Công an huyện La khoảng mười một giờ.

Người phụ trách tiếp đón là Phan Lỗi, trưởng phòng chính trị của Cục Công an huyện La, anh ấy tỏ ra rất nhiệt tình: "Các đồng chí đến từ thành phố tỉnh phải không? Cục trưởng Hứa đã gọi điện dặn dò từ trước, chúng tôi nhất định sẽ nỗ lực phối hợp với các bạn trong công tác điều tra, có nhu cầu gì cứ đề xuất."

Triệu Hướng Vãn nêu rõ mục đích đến.

Vì là vụ án cũ từ hai mươi năm trước, Phan Lỗi cũng cảm thấy hơi khó khăn: "Ôi, chuyện này đã lâu như vậy, lại còn trải qua thời kỳ vận động mười năm, năm 1975 nhiều công việc của chúng tôi bị ủy ban cách mạng can thiệp, không biết hồ sơ còn không. Các vị đợi một chút nhé, tôi sẽ hỏi xem thời điểm đó đồn công an nào phụ trách, xem liệu còn lưu lại hồ sơ cũ không."

Chúc Khang sốt ruột nói: "Nếu có thể tìm được cảnh sát phụ trách điều tra vụ án lúc đó thì càng tốt."

Phan Lỗi gật đầu liên tục: "Đương nhiên rồi, tôi sẽ đi hỏi, chắc nhanh nhất đến ngày mai mới có thể cho các vị câu trả lời. Thế này đi, để tôi sắp xếp cho các vị ở nhà khách, rồi tìm người dẫn các vị đi dạo quanh huyện một chút?"

Triệu Hướng Vãn xua tay: "Không cần khách sáo. Tôi là người huyện La, chỗ ở và ăn uống tự chúng tôi lo, anh chỉ cần tranh thủ tìm hồ sơ là được."

Nghe Triệu Hướng Vãn là người huyện La, Phan Lỗi cảm thấy càng thêm gần gũi, sau khi nói vài câu chuyện phiếm, Triệu Hướng Vãn để lại cách liên lạc rồi cả bốn người lái xe rời đi.

Lần này đổi thành Chu Như Lan lái xe, Triệu Hướng Vãn ngồi ghế phụ chỉ đường.

Chúc Khang ngồi ở ghế sau, lòng nóng như lửa đốt.

Triệu Hướng Vãn quay đầu an ủi anh ấy: "Chúng ta là cảnh sát điều tra, không phải là đi trả thù cá nhân, mọi việc đều phải làm theo quy trình. Đừng nóng vội, đợi khi nào bên huyện La có tiến triển sẽ báo cho chúng ta, lúc đó chúng ta sẽ xuống nông thôn điều tra, hôm nay cứ ở lại huyện La đã. Đói chưa? Tôi sẽ dẫn mọi người tới tiệm bún của cô tôi ăn nhé."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-877-mot-to-bun-lon-cua-huyen-la.html.]

Ăn uống là việc hàng đầu, bốn người nhanh chóng đồng ý, hướng đến tiệm bún Như Ý trên phố ẩm thực gần ga tàu.

Ở góc phố có một tiệm trông sạch sẽ, mát mẻ, bảng hiệu lớn trên cao ghi năm chữ vàng “Tiệm Bún Như Ý” nổi bật.

Đúng vào giờ ăn trưa, nơi đây người người qua lại, vô cùng nhộn nhịp.

Bún huyện La tỉnh Tương có đặc trưng là các loại đồ ăn xào, có ớt xanh xào thịt, ớt xanh xào gan heo, xào lòng heo, ớt trắng xào thịt khô, xào lòng gà... Một thìa đầy đồ ăn phủ lên bún, thêm mỡ heo, nước dùng hầm xương, kết hợp cùng các loại đồ chua, đậu phộng, tỏi băm, rau thơm, hành lá bày sẵn trên quầy để khách tùy ý lấy.

Một tô bún lớn của huyện La, có đồ ăn, bún, nước dùng, giá từ hai đến năm đồng tùy loại, vừa no vừa ngon, vì vậy kinh doanh tại ga tàu đông đúc rất phát đạt.

Lần trước làm nhiệm vụ, Triệu Hướng Vãn và Chúc Khang đi vội vã, không có thời gian đến thăm cô, lần này cuối cùng cũng bước vào tiệm bún này, mắt Triệu Hướng Vãn lấp lánh niềm vui và hứng khởi, bước chân nhẹ nhàng hơn, vừa vào cửa đã bị một người lao ra nắm tay.

Triệu Đại Thúy mặc chiếc tạp dề màu nâu, đầy hơi dầu mỡ, người tròn trịa nhưng lại rất nhanh nhẹn, vừa đứng sau quầy đã nhìn thấy Triệu Hướng Vãn, mừng rỡ đến nỗi không còn nhớ nấu bún, chạy ra kéo tay Triệu Hướng Vãn, vừa cười vừa khóc: "Hướng Vãn, cuối cùng con cũng về, sao bận quá vậy? Lâu thế rồi không về, cô nhớ con muốn chết."

Khách xếp hàng phía sau thấy đầu bếp đang nấu bún chạy ra, liền sốt ruột, nhao nhao lên.

“Này, làm cái gì vậy chứ~”

“Bún của tôi vẫn chưa xuống mà.”

“Mau lên, mau lên, phải kịp chuyến tàu đấy.”

Tiếng địa phương thân thương khiến Triệu Hướng Vãn mỉm cười, đẩy cô một cái: "Cô ơi, cô vào nấu bún đi, làm cho bọn con bốn bát, chúng con đói lắm rồi."

Triệu Đại Thúy nhìn thấy cả Quý Chiêu cũng đến, cười tươi: "A, Quý Chiêu cũng đến à, ngồi xuống, ngồi xuống."

Rồi nhìn sang Chúc Khang và Chu Như Lan: "Đây là đồng nghiệp của Hướng Vãn đúng không? Vất vả quá, ngồi tìm bàn đi, cô sẽ đem ra ngay."

Cô lại quay đầu gọi to: "Trọng Vũ, mau ra đây, em ba về rồi."

Triệu Trọng Vũ hiện là đầu bếp chính của tiệm bún, phụ trách xào đồ ăn. Dầu nóng lửa to, âm thanh xào nấu xèo xèo rất lớn, hoàn toàn không để ý tình hình bên ngoài. Nghe thấy tiếng Triệu Đại Thúy, anh ta quay đầu lại, mồ hôi nhễ nhại, tay cầm khăn lau quanh cổ lau mồ hôi, hô to: “Ôi trời, em ba về rồi, mau ngồi xuống đi.”

Loading...