Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 90: Nữ Thần Thám Đọc Tâm - Chương 915: Chỉ Cần Hắn Dám Về, Ông Đây Dám Giết Hắn!

Cập nhật lúc: 2025-07-04 07:24:29
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đôi mắt của Cung Hữu Lâm nheo lại, không nói một câu.

[Mẹ kiếp! Tên chó này chẳng phải đã c.h.ế.t rồi sao?]

[Mười mấy năm nay không liên lạc với gia đình, mình và lão Lư đều nghĩ hắn đã c.h.ế.t rồi chứ!]

[Đúng là oan hồn không tan.]

Triệu Hướng Vãn tiếp tục hỏi: “Cung Hữu Lâm, anh có biết Lư Phú Cường không?”

Cung Hữu Lâm không thể không trả lời: “Không biết.”

Triệu Hướng Vãn: “Sao lại không biết? Chẳng phải tên gốc của anh là Cung Tứ Hỉ sao? Hai người là bạn học cấp một, cấp hai, làm sao mà không biết?”

Cung Hữu Lâm ngẩng đầu đối diện ánh mắt của Triệu Hướng Vãn: “Ai nói với cô, tôi là Cung Tứ Hỉ?”

[Tôi đổi tên là để đề phòng thằng nhãi đó gây rắc rối.]

[Tôi chuyển hộ khẩu khi học cấp ba năm 1975, sao cảnh sát lại tìm ra tôi được?]

Triệu Hướng Vãn mỉm cười: “Trước 16 tuổi, anh luôn là Cung Tứ Hỉ, sao vừa lên cấp ba lại đổi cả tên?”

Cung Hữu Lâm không trả lời vấn đề của cô, chỉ tiếp tục hỏi lại: “Ai nói với cô, tôi là Cung Tứ Hỉ?”

Triệu Hướng Vãn: “Còn ai khác vào đây nữa? Anh nghĩ là ai? Anh tưởng đổi tên, chuyển hộ khẩu là không ai biết anh là Cung Tứ Hỉ nữa sao? Cung Nhất Hạ và Cung Nhị Thu cùng làm ở khách sạn Tứ Quý, không phải anh em ruột của anh sao? Chẳng phải cha anh - Cung Đại Lợi vẫn còn sống sao? Làm một xét nghiệm DNA là chứng minh được ngay thôi!”

Triệu Hướng Vãn nói từng câu từng chữ: “Trốn là không thoát đâu!”

[Là cha mình nói? Anh cả, anh hai thừa nhận rồi sao? Thật vậy ư!]

Dù thế nào thì Cung Hữu Lâm cũng không nghĩ tới, dù đã phòng bị đến vậy, cuối cùng lại bị chính người nhà làm lộ.

Thực ra, ban đầu Cung Hữu Lâm không hề nghĩ đến việc muốn sống trong hệ thống nhà nước. Anh ta đổi tên để học cấp ba, rồi định sau đó sẽ cao chạy xa bay, không bao giờ trở lại. Nhưng ba năm cấp ba trôi qua, do lo sợ vụ án g.i.ế.c người bị lộ, anh ta thường xuyên tìm đọc nhiều sách điều tra hình sự trong thư viện, lý tưởng bỗng nhiên chuyển thành muốn trở thành cảnh sát.

Chỉ cần trở thành cảnh sát, là có thể xây dựng được một hàng rào an toàn cho bản thân. Nếu Lư Phú Cường hay Lư Thượng Võ có động tĩnh gì, anh ta sẽ là người đầu tiên biết để quyết định trốn hay chạy, phản ứng nhanh nhất.

Sau này, quyền lực ngày càng lớn, cộng thêm Lư Thượng Võ thăng chức làm cục trưởng, con đường quan lộ thênh thang, lá gan Cung Hữu Lâm cũng lớn hơn, sớm đã quên đi vụ g.i.ế.c người hai mươi năm trước.

Không ngờ rằng, sau khi suýt nữa quên luôn cái tên Cung Tứ Hỉ, thì Lư Phú Cường lại bị bắt ở nơi đất khách.

[Thằng nhãi này thật sự chịu được, mười mấy năm không về quê một lần.]

[Chỉ cần hắn dám về, ông đây dám g.i.ế.c hắn!]

Nghe đến đây, đôi mắt của Triệu Hướng Vãn lóe lên tia lạnh lẽo: “Cung Tứ Hỉ, anh có biết Lư Phú Cường không?”

Nghĩ đến việc người thân vẫn còn sống, xét nghiệm DNA không thể giả, khí thế của Cung Hữu Lâm giảm đi, chỉ đành lẩm bẩm một câu: “Có quen.”

Triệu Hướng Vãn: “Bạn từ nhỏ đúng không?”

Ánh mắt của Cung Hữu Lâm hướng về phía bên trái: “Bạn tiểu học, trung học.”

Triệu Hướng Vãn: “Nghe nói hai người tình như thủ túc, kết nghĩa anh em?”

Cung Hữu Lâm: “Có chuyện đó sao? Tôi không nhớ nữa.”

Triệu Hướng Vãn nhẹ cười, tiếng cười như chiếc chuông trên tháp Phật, trong trẻo rõ ràng dễ nghe, nhưng lại khiến Cung Hữu Lâm giật mình: Cô ta cười gì? Tại sao lại cười? Chẳng lẽ A Cường đã khai hết rồi?

Triệu Hướng Vãn nói: “A Cường nói, lời thề năm đó của các người là, không cầu cùng sinh cùng tháng cùng năm, nhưng nguyện cùng c.h.ế.t cùng tháng cùng năm, phải không?”

Cung Hữu Lâm cau mày: “Nói bậy bạ.”

[Lão đây sống sung sướng thế này, ai muốn c.h.ế.t cùng với hắn chứ?]

[Ba người, chỉ có hắn là nhát nhất, chẳng giúp được gì.]

Nhận thấy cảm xúc của đối phương đã được đẩy lên, Triệu Hướng Vãn mới vén màn sự thật: “Lư Phú Cường đã thú nhận rằng vào tháng 3 năm 1975, đã gây ra vụ án mạng, cùng tham gia còn có hai anh em khác trong hội Tam Đao, đó là Cung Tứ Hỉ và Lư Thượng Võ.”

Cung Hữu Lâm bất động.

Cả người anh ta cứng đờ trên ghế, đến cả lông mày, đôi mắt cũng không hề động, cứ như một tượng băng đông cứng.

[Hắn đã nói rồi? Hắn thật sự khai hết rồi?]

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-915-chi-can-han-dam-ve-ong-day-dam-giet-han.html.]

[Không biết bên Lão Lư ra sao.]

[Khốn kiếp! Đồ c.h.ế.t tiệt.]

Một giây sau, Cung Hữu Lâm lắc đầu: “Hắn bị điên rồi phải không? Hoàn toàn là nói nhảm! Chắc hẳn do sống lâu ở nơi đất khách, phát điên rồi nhỉ? Cảnh sát các người lại nghi ngờ tôi chỉ dựa vào một câu nói của hắn sao?”

Triệu Hướng Vãn đột nhiên hạ thấp giọng: “Tại sao lại chọn Cung Đại Tráng? A Cường nói, là anh đưa ra ý kiến, chính anh chọn mục tiêu để giết.”

Cung Hữu Lâm không hề mắc mưu, lớn tiếng đáp: “Các người tin lời một tên lang thang, lại không tin lời một cảnh sát sao? Hắn đã lâu năm không liên lạc với gia đình, báo mất tích nhiều năm, đã bị xóa hộ khẩu, pháp luật đã tuyên bố là chết, một người như vậy nói có mấy phần đáng tin? Hắn tự nhận là người giết, thì hắn đi đền mạng, đừng kéo người khác xuống nước. Tôi và hắn mười mấy năm không gặp, trước đây cũng chỉ quan hệ bình thường, tôi không hề tham gia g.i.ế.c người, đừng vu oan cho tôi.]

Chương 916; Có sai lầm có thể sửa, có sai lầm không thể quay đầu được nữa

[Muốn lừa tôi? Không dễ đâu!]

[Tại sao g.i.ế.c Cung Đại Tráng? Là do chú ấy không cho tôi mượn tiền học cấp ba, còn khuyên tôi an phận ở nhà làm ruộng, nói rằng dù sao giờ cũng không thể thi đại học, học hành chẳng có ích gì.]

[Nếu học hành vô dụng, tại sao chú ấy lại cho em Muội học tiểu học chứ? Sao lại mua truyện tranh cho nhóc Dũng? Phì! Chẳng phải là sợ tôi dùng tiền của chú ấy sao? Tôi học tốn bao nhiêu tiền chứ? Chú ấy có tiền mua đài radio, mà lại không có tiền cho tôi học sao? Chú ấy vi phú bất nhân, đáng chết!]

[Giết một người thì có ích gì? Nếu đã giết, phải g.i.ế.c cả nhà. Trong sách chẳng phải nói sao? Đã nhổ thì phải nhổ tận gốc. Cả nhà c.h.ế.t hết, không có ai làm chủ, thì ai sẽ đòi lại công bằng cho chú ấy chứ?]

Ban đầu, Triệu Hướng Vãn chỉ định hiểu sơ qua tâm lý tội phạm của Cung Hữu Lâm để chuẩn bị cho bước thẩm vấn tiếp theo. Nhưng khi nghe thấy anh ta chẳng chút hối hận, lý do g.i.ế.c người chỉ vì người ta không chịu cho mình vay tiền, còn diệt cả nhà chỉ vì muốn "nhổ cỏ tận gốc", cơn giận của Triệu Hướng Vãn bùng lên, chỉ hận không thể lao tới đ.ấ.m một cú thật mạnh!

Con người xem mạng người như cỏ rác, kẻ như thế cũng xứng làm cảnh sát ư?!

Triệu Hướng Vãn đột ngột đứng dậy: "Cung Tứ Hỉ!"

Giọng cô chứa đầy sấm sét, ẩn chứa năng lực mạnh mẽ, tràn đầy uy hiếp, khiến Cung Hữu Lâm khẽ rùng mình, ngước mắt nhìn nữ cảnh sát nhỏ nhắn với gương mặt điềm tĩnh, ánh mắt sáng rực.

Triệu Hướng Vãn tiến tới trước song sắt, nhìn thẳng vào kẻ đã nhởn nhơ hai mươi năm sau khi g.i.ế.c người, quên sạch xác c.h.ế.t m.á.u me phía sau mình.

"Con người trong đời sẽ làm nhiều chuyện, sẽ mắc nhiều sai lầm."

"Có những sai lầm, phạm phải rồi thì sửa là được."

"Nhưng có những sai lầm, phạm phải rồi thì vĩnh viễn không thể cứu vãn!"

Trong căn phòng thẩm vấn hơi tối, ánh mắt Triệu Hướng Vãn ánh lên, Cung Tứ Hỉ cảm thấy như mình bị ánh nhìn ấy khóa chặt. Anh ta muốn nhắm mắt lại, nhưng không thể; anh ta muốn bước đi, nhưng toàn thân như đông cứng, không nhúc nhích nổi.

Cung Tứ Hỉ vội vàng đáp lại: "Tôi... tôi không biết cô đang nói gì."

Khóe môi Triệu Hướng Vãn nhếch lên, đôi mắt phượng hơi nheo lại: "Không! Anh biết tôi đang nói gì mà."

Triệu Hướng Vãn mở cuốn ghi chép, giơ tờ giấy chi chít chữ qua song sắt: "Thấy gì không? Đây là lời khai của cha anh. Ông ta nói rằng sau khi đại án diệt môn nhà Cung Đại Tráng, ông ta lúc nào cũng sống trong sợ hãi, lo sợ oan hồn sẽ về đòi mạng. Cha anh kể lại rằng, hai mươi năm trước sau khi vụ án xảy ra, anh biểu hiện khác lạ, ông nội anh còn từng nói muốn mời thầy cúng trừ tà. Chính miệng anh đã thừa nhận, vụ g.i.ế.c cả nhà Cung Đại Tráng là do anh gây ra."

Cung Tứ Hỉ nghiến chặt răng, đứng bật dậy, tay đập mạnh vào lưng ghế sắt.

[Cha tôi điên rồi sao?]

[Ông ta nói với cảnh sát rằng tôi g.i.ế.c cả nhà Cung Đại Tráng ư?]

[Cha tố con, ông ta đúng là hay ho thật!]

Sau khi trút giận, Cung Tứ Hỉ ngẩng đầu nhìn thẳng Triệu Hướng Vãn: "Những gì cha tôi nói tôi không biết. Có thể khi ấy tôi bị hoảng loạn nên mới cư xử khác thường. Cha tôi mê tín nên mới mời thầy cúng trừ tà."

Ánh mắt Triệu Hướng Vãn lấp lánh: "Cung Đại Lợi nói, sau tháng 3 năm 1975, mẹ anh tìm thấy một xấp tiền dưới gối của anh, trên đó còn có máu."

"Bốp!" Cung Tứ Hỉ tung chân đá mạnh vào ghế: "Không có… Không có chuyện đó!"

[Đồ ngu! Một lũ ngu ngốc! Nhốt tôi vào tù thì họ sống yên ổn được sao?]

"Cung Đại Lợi nói, anh liên tục gặp ác mộng suốt một tuần, mơ thấy mình cầm d.a.o c.h.é.m người, cho đến khi Lư Thượng Võ và Lư Phú Cường tới tìm anh. Ba người rủ nhau bàn bạc hồi lâu, tình trạng của anh mới dần bình ổn lại."

"Bốp!" Cung Tứ Hỉ lại một lần nữa đá vào ghế: "Không có! Tôi không nhớ có chuyện đó."

Chu Phi Bằng lớn tiếng: "Cung Tứ Hỉ, nếu anh còn động chân tay nữa, tôi sẽ bắt anh với lý do phá hoại tài sản công!"

Cung Tứ Hỉ nghiến răng, liếc nhìn Chu Phi Bằng rồi nhìn đám cảnh sát đứng ở cửa không chút cảm xúc, bực bội ngồi lại xuống ghế.

[Dù sao tôi cũng không nhận tội. Chuyện hai mươi năm trước, ai mà nói rõ được?]

[Sự việc không bằng chứng, ai sợ chứ.]

Dù tự an ủi mình như vậy, nhưng Cung Tứ Hỉ vẫn bị lời buộc tội của cha ảnh hưởng, nghiến răng căm hận.

[Tôi có chút gì tốt đều mang về nhà. Cha hút thuốc ngon, uống rượu quý, thứ nào mà không phải tôi mang tới? Ông ấy ăn của tôi, mặc của tôi, dùng của tôi, lại quay lưng tố cáo tôi? Đồ c.h.ế.t tiệt!]

[Nhà tôi sáu anh chị em, tôi là thứ tư, luôn bị xem nhẹ. Anh cả là người gánh vác gia đình, anh hai là người cần mẫn làm việc đồng áng, chị ba là con gái đầu, nấu cơm nuôi gà việc gì cũng giỏi, mẹ tôi không thể thiếu chị ấy. Hai đứa em gái sau là sinh đôi, xinh đẹp, mẹ tôi thương hai đứa nó hết mực. Chỉ có tôi, họ chẳng coi ra gì.]

Loading...