《Thập Niên 90: Tôi Trở Thành Cô Gái Làng Tống Gia》 - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-11-01 13:40:31
Lượt xem: 53
Tiếng gà gáy vang vọng khắp xóm, át cả tiếng ch.ó sủa lẫn tiếng gọi chợ sớm. Mùi khói củi khét lẹt len lỏi căn nhà nhỏ tường đất, khiến Tống Miêu Miêu chau mày, khẽ trở .
Đầu cô nặng như đá đè. Toàn ê ẩm. Khi hé mắt , điều đầu tiên Miêu Miêu thấy là cái trần nhà lợp bằng rơm, vàng úa và thủng vài chỗ, mấy con nhện đang thong dong giăng tơ.
“Chỗ quái nào đây…?” – cô lẩm bẩm.
Xung quanh là căn phòng đơn sơ đến đáng thương: chiếc giường gỗ ọp ẹp, tấm chăn bông vá chằng vá đụp, một cái tủ cũ sơn bong tróc và một chiếc radio to bằng nắm tay đang phát rè rè.
“Tin sáng ngày mười hai tháng ba năm 1993. Tỉnh An Huy mưa nhỏ, giá lúa gạo tăng nhẹ…”
Miêu Miêu c.h.ế.t sững.
1993?
Cô dụi mắt, tưởng nhầm. , cái radio cũ vẫn cứ đều đều phát tin như đang cố chứng minh rằng nó hề sai.
Rõ ràng tối qua cô còn ở Bắc Kinh, trong căn hộ nhỏ, đang ôm laptop xử lý bảng liệu cho công ty nông sản. Sau ba ly cà phê và một cơn đau đầu, cô chỉ nhớ ngã gục xuống bàn. Ai ngờ mở mắt , xuyên về tận… ba mươi năm .
Một cơn gió lùa qua khe cửa, thổi tấm rèm vải phai màu bay phấp phới. Ngoài là ánh sáng mờ nhạt của buổi sớm. Miêu Miêu chống tay định dậy thì cửa gỗ bỗng mở kẽo kẹt.
Một phụ nữ trung niên, tóc vấn cao, mặc áo bông cũ, tay bưng bát cháo nghi ngút khói bước . Bà thấy cô liền mừng rỡ:
— Trời đất, Miêu Miêu tỉnh hả con? Làm sợ c.h.ế.t! Sốt cả đêm, tưởng tiêu chứ.
Miêu Miêu tròn mắt.
Mẹ…?
Dòng ký ức lạ lẫm đột ngột ùa về.
Thì thể là của Tống Miêu Miêu, cô gái nông thôn ngã xuống ao khi gánh nước. Người cứu cô là hàng xóm – Lâm Dật. Sau cơn sốt, cô tỉnh … nhưng là một Miêu Miêu khác.
Cô nhận bát cháo từ tay – hương khoai lang và gạo loãng tỏa mộc mạc mà ấm áp lạ thường.
— Con… khỏe , đừng lo.
Bà khẽ thở phào, xoa đầu trách yêu:
— Con gái lớn đầu mà cứ vụng về, suýt c.h.ế.t đuối! Ăn , xong phụ cha chẻ củi, ?
Miêu Miêu gật đầu, trong lòng ngượng buồn .
Cô gái của thế kỷ 21, giờ đây chẻ củi, gánh nước, nấu cơm củi… là ông trời khiếu trêu đùa thật.
Ngoài sân, ánh nắng đầu ngày chiếu qua hàng tre, vàng như mật ong. Tiếng trẻ con đùa vang lên xen lẫn tiếng vịt kêu “cạp cạp”. Xa xa, đang đạp xe chở rau chợ.
Miêu Miêu bên hiên, bát cháo tay nguội dần. Cô khung cảnh xung quanh, trong lòng nửa mơ nửa thực.
Không điện thoại, internet, xe . Chỉ radio, tem phiếu và mấy tấm lịch in hình minh tinh Hong Kong.
“Chắc chắn là xuyên .” – cô lẩm bẩm, môi cong nhẹ. – “Mà còn xuyên về năm 1993 nữa chứ.”
lúc , tiếng gọi vang lên ngoài cổng:
— Ê, Miêu Miêu! Sống thật hả?
Một trai cao ráo, vai gánh hai bó củi lớn, đang tựa cột tre. Khuôn mặt rám nắng, cặp mắt sáng, khóe môi nhếch lên trêu chọc.
— Cứ tưởng cô thành ma nước chứ, còn định qua đốt nhang cúng!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-toi-tro-thanh-co-gai-lang-tong-gia/chuong-1.html.]
Miêu Miêu nhướng mày.
Theo ký ức trong đầu, đây chính là Lâm Dật, hàng xóm kiêm bạn thanh mai trúc mã, cứu cô khỏi ao hôm .
— mà c.h.ế.t thì ai trả ơn ? – cô đáp , giọng đanh.
Lâm Dật hề hề, răng trắng nổi bật làn da ngăm.
— Ơn gì? cứu cô là vì sợ làng mất … cãi nhất thôi.
Miêu Miêu suýt phun cháo.
Cậu mồm mép thật!
Cô đặt bát xuống, nghiêng đầu, nhạt:
— Cậu nên học cách cảm ơn . Nhờ mà dịp hùng cứu mỹ nhân đấy.
— Ừ, cũng định thế. Chắc nhờ cứu cô mà cả làng khen bụng. Mỗi tội… mỹ nhân giờ tóc dựng cả lên, nhiều như cái radio.
Lời qua tiếng , cả hai chẳng khác gì trẻ con cãi . Bà Tống trong nhà thấy liền quát vọng :
— Hai đứa thôi ngay, sớm chí chóe! Dật , con qua phụ chú Tống chẻ củi , đừng tám chuyện!
Lâm Dật trừ, gãi đầu:
— Dạ ạ! – Rồi sang Miêu Miêu, khẽ nháy mắt. – Gặp nha, “mỹ nhân ao làng.”
Miêu Miêu cứng họng theo bóng lưng khuất dần hàng tre.
Thật là… đồ lắm chuyện.
cô thể phủ nhận – trong cái buổi sáng đầy nắng và gió , giữa khung cảnh làng quê thập niên 90, nụ của Lâm Dật dường như khiến thế giới bỗng trở nên thật sống động.
Sau khi ăn xong, Miêu Miêu loay hoay trong sân. Chiếc gánh tre dựa ở góc tường, hai thùng gỗ lấp lánh ánh nước. Cô thử nhấc lên – nặng suýt ngã nhào.
“Chà, đơn giản.”
Cô vốn là dân văn phòng, tay quen gõ phím, nay cầm cái gánh tre chẳng khác gì múa kiếm. cô c.ắ.n răng, bước sân.
Từng bước, từng bước, nước sóng sánh đổ hai bên, ướt hết ống quần. Dân làng qua , ai nấy đều khúc khích:
— Con gái nhà Tống té xuống ao nữa chắc!
— Đừng gánh nước mà té thêm nữa nha, Miêu Miêu!
Miêu Miêu chỉ gượng, trong lòng thầm thề: Nhất định cô sẽ học nông dân giỏi nhất làng, cho hết !
Trưa hôm đó, khi nắng hắt lên mái nhà đất, cô bên bờ giếng, mặt nước lăn tăn. Ánh nắng chiếu lên, phản chiếu khuôn mặt mới – vẫn là cô, nhưng khác lạ.
Cô khẽ :
— Được , Tống Miêu Miêu. Cuộc đời , từ đầu nhé.
Từ mái nhà xa xa, radio cũ vang lên bản nhạc nhẹ nhàng, giọng ca nữ trong trẻo lan tỏa khắp gian:
“Trái tim em về , khi lời chia tay…”
Miêu Miêu ngẩng đầu trời, ánh nắng vàng rực rỡ hắt lên đôi mắt đầy quyết tâm.
Dù là năm 1993 2093, cô cũng sẽ sống — sống thật rực rỡ.