《Thập Niên 90: Tôi Trở Thành Cô Gái Làng Tống Gia》 - Chương 10

Cập nhật lúc: 2025-11-01 14:14:41
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KhLOjpTda

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sáng hôm , tiếng gà gáy vang rền khắp thôn Xuân Hà. Ánh nắng còn kịp xuyên qua màn sương thì nhà Tống Miêu Miêu rộn ràng tiếng xào nấu. nấu chẳng là Miêu Miêu – mà là bà nội.

Miêu Miêu vẫn còn đang ngáp ngắn ngáp dài trong chăn, tóc rối bù, tay vươn tìm cái gối ôm. Trong giấc mơ, cô còn đang mơ thấy đang ở quán cà phê hiện đại, điều hòa, ly sữa trân châu lắc lư trong tay.

“Miêu Miêu ơi, dậy mau! Cái Lâm Dật tới kìa!” – giọng bà nội cất lên ngoài sân.

Cô bật dậy như điện giật.

“Cái gì cơ?!”

Tóc còn rối hơn cả mớ bông gòn, cô lao ngoài, mang dép càu nhàu:

“Trời đất, chơi mà tới thật hả trời?!”

Lâm Dật đang giữa sân, tay xách túi đồ ăn, miệng tươi rói.

“Chào buổi sáng, cô chủ nhỏ. tới ăn cơm như hứa.”

Miêu Miêu cứng họng. Cô – áo sơ mi sắn tay, quần xanh lam, trông quê gọn gàng, cái dáng tự tin khiến … ném dép.

“Anh tới thật hả? còn nấu gì hết.”

“Không . mang đồ tới đây.”

Anh giơ túi lên khoe. Bên trong là trứng gà, mấy bó rau muống, hai củ khoai lang to tướng và… một con cá rô béo tròn.

“Anh định mang cả chợ tới hả?”

“Không, chỉ mang đủ ăn thôi.” – đáp tỉnh rụi.

Bà nội khúc khích:

“Thôi , hai đứa cùng nấu . Có trai gái trong bếp mới vui.”

Miêu Miêu đỏ mặt: “Bà ơi, con …!”

“Thôi thôi, đừng cãi. Lâm Dật, con nhóm bếp . Miêu Miêu rửa rau, nhanh lên kẻo cơm trưa muộn.”

Thế là, dù chẳng định nấu nướng gì, Miêu Miêu vẫn kéo “bữa cơm bất đắc dĩ”.

Mùi khói bếp lan khắp gian nhà. Lâm Dật thổi lửa, khói bay mù mịt. Miêu Miêu bên cắt rau, liếc .

“Anh thổi nhẹ thôi ? Khói bay hết vô mặt !”

cố , tại gió chứ bộ.” – đáp, giọng ngậm tăm, mắt vẫn chăm chú ngọn lửa.

Miêu Miêu chống nạnh: “Đưa đây, để cho.”

“Thôi, cô mà cúi xuống là tóc cô bén lửa đấy.”

cẩn thận mà!”

Cô cúi xuống, thổi một . Lửa bùng lên. Cả hai giật , khói ào lên khiến cả gian bếp mờ mịt. Lâm Dật ho sặc sụa, còn Miêu Miêu bật khanh khách.

“Ha ha ha, trông kìa! là… đầu bếp nửa mùa.”

“Cô thì khá hơn gì.” – ho , “Chắc hai hợp tác thì cháy nhà mất.”

Bà nội tiếng trong bếp cũng bật theo. “Trẻ con đúng là vui ghê, mà lòng cũng nhẹ hẳn.”

Một lúc , căn bếp nhỏ tràn đầy mùi thơm: trứng rán vàng ruộm, cá kho tiêu, rau muống xào tỏi, thêm nồi canh rau dền tím. Tất cả đơn giản, nhưng ấm áp lạ thường.

Lâm Dật gắp miếng trứng bỏ bát cô:

“Cô nấu ngon đấy.”

“Ờ… là nấu đó, .”

“Biết , nhưng nhóm bếp thì mới chín .”

Miêu Miêu liếc xéo: “Anh giỏi thật.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-toi-tro-thanh-co-gai-lang-tong-gia/chuong-10.html.]

“Biết mà.” – nháy mắt, tiếp tục ăn ngon lành.

Bà nội bên hiền, thỉnh thoảng gắp thêm rau cho cả hai.

“Miêu Miêu , con với Lâm Dật hợp lắm đó nha.”

“Bà ơi…” – cô kéo dài giọng, “Đừng nữa mà.”

Lâm Dật gì, chỉ cúi đầu .

Sau bữa cơm, giúp rửa chén, dọn dẹp. Cô cạnh, thấy rửa chén cẩn thận, bàn tay rám nắng cầm chiếc bát sứ như sợ vỡ, trong lòng cô dâng lên cảm giác gì đó kỳ lạ.

Cô lặng lẽ :

“Anh lúc nào cũng giúp hết, sợ là theo đuổi ?”

Anh khẽ: “Thì , nếu là sự thật.”

Miêu Miêu khựng .

Không khí trong bếp bỗng như ngưng đọng. Cô định gì đó, nhưng đặt chiếc bát xuống, tiếp giọng nhẹ hều:

“Đùa thôi, cô nghiêm túc quá.”

“Lâm Dật!” – cô trừng mắt, mặt đỏ bừng, “Anh mà còn trêu nữa là tạt nước đấy!”

Anh vang, vẫy tay: “Biết , . về đây, kẻo cô đ.á.n.h thật.”

Khi bước cổng, nắng chiều chiếu lên vai , hắt thành một vệt vàng cam. Cô trong sân theo, lòng chẳng hiểu thấy trống vắng.

Buổi tối, Miêu Miêu khâu túi. Bàn tay cô thoăn thoắt, nhưng tâm trí cứ bay theo hình ảnh ban trưa: nụ của Lâm Dật, giọng đùa cợt, ánh mắt khi cô.

Bà nội từ phòng trong , tay phe phẩy quạt nan:

“Miêu Miêu, con may túi cho ai mà khâu kỹ thế?”

“Dạ… con may thêm để mai đem bán ạ.”

“Ừ, bán . Mà nè, cái Lâm Dật đó…”

“Bà ơi!” – cô kêu lên, “Bà nhắc hoài, con mệt lắm.”

“Thì bà chỉ là thằng nhỏ đó thôi mà.” – bà hiền, “Còn , tuỳ con.”

Miêu Miêu khẽ . Cô bà chỉ thương, nhưng bản cô… cũng chẳng rõ cảm xúc là gì.

Cô từng sống ở thời hiện đại, nơi hẹn hò qua tin nhắn, tặng hoa hồng bằng app. Còn ở đây – một cái , một lời thôi cũng khiến tim cô lỡ nhịp.

Cô lắc đầu, tự giễu:

“Thôi nào, Tống Miêu Miêu, đừng nghĩ linh tinh. Lo việc .”

Bàn tay cô cầm kim, khâu tiếp. Ngoài trời, trăng lên tròn vành vạnh, chiếu sáng qua khung cửa sổ nhỏ.

Sáng hôm , khi cô sân phơi túi, thấy Lâm Dật chờ ngoài cổng, tay cầm hai gói vải màu.

“Cô , thấy ở chợ bán vải hoa, mua luôn hai mét cho cô. Màu hợp lắm.”

Miêu Miêu , ngẩn ngơ.

“Anh… giúp nữa ?”

“Giúp mà giúp. Cô trả bằng hai bữa cơm là xong.”

“Anh đúng là… đòi phần lắm.”

“Ờ, chứ . Cô nấu ngon mà.”

Hai , bật .

Gió sáng sớm thổi qua, mùi vải mới hòa cùng mùi đất ẩm, mùi nắng, mùi của những ngày tháng trong trẻo.

Tống Miêu Miêu tự dưng nghĩ, nếu cuộc sống cứ bình yên như thế , lẽ cô chẳng về nữa.

Loading...