《Thập Niên 90: Tôi Trở Thành Cô Gái Làng Tống Gia》 - Chương 11

Cập nhật lúc: 2025-11-01 14:18:08
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trời mới tờ mờ sáng, làng Xuân Hà rộn ràng tiếng gà gáy. Tống Miêu Miêu xách giỏ túi vải, bước con đường đất còn đọng sương. Gió sớm thổi mát rượi, mang theo mùi rơm mới, mùi đồng quê quen thuộc khiến lòng cô háo hức hồi hộp.

Hôm nay cô chợ làng nhỏ như khi nữa, mà sẽ lên chợ huyện – nơi đông hơn, giá cũng cao hơn, nhưng cạnh tranh thì khỏi .

“Phải thử mới thể tới .” – cô tự nhủ, tay khẽ siết quai giỏ.

Lâm Dật, như thường lệ, cũng chẳng chịu yên. Anh đạp xe từ sáng sớm, thấy Miêu Miêu chuẩn lên đường thì chặn ngay đầu ngõ.

“Cô tính chợ huyện một hả?”

“Thì còn ai với nữa ?”

.”

“Anh?” – cô trố mắt.

“Ờ. chở cô , tiện thì phụ xách hàng. Lúc về đạp xe đỡ mệt.”

“Anh mà cùng, tưởng với —”

“Thì họ tưởng kệ họ.” – tỉnh rụi, nửa miệng.

Miêu Miêu nghiêng đầu, môi khẽ cong:

“Anh đúng là lì như trâu.”

“Cảm ơn, thích .”

Thế là, bất kể cô phản đối thế nào, cuối cùng cô vẫn yên chiếc xe đạp cũ màu bạc, tay giữ chặt giỏ hàng. Ánh nắng đầu ngày trải vàng khắp con đường quê, gió thổi qua mái tóc, vương hương thơm của vải mới giặt.

Chợ huyện nhộn nhịp hơn cô tưởng. Tiếng rao, tiếng , tiếng cân đong đo đếm lẫn như một bản nhạc sống động. Cô thuê một góc nhỏ bên cạnh hàng tạp hóa, đủ để bày kệ treo túi.

Lâm Dật giúp cô treo từng chiếc túi lên, chỉnh ngay ngắn. Anh :

“Chợ đông thế , cô cứ nở nụ thật tươi là khách sẽ ghé.”

“Anh nghĩ ai cũng mua chuộc bằng nụ chắc?”

“Không, nhưng cô thật, tiếc gì mà tận dụng.”

Miêu Miêu định đáp thì hai phụ nữ ghé .

“Cô bán túi vải hả? Mẫu ghê.”

“Dạ, cô xem thử ạ, đựng đồ chợ đựng sách đều .”

Bàn tay Miêu Miêu khéo léo gấp mở, giọng cô mềm mại, ánh mắt sáng lấp lánh. Chẳng mấy chốc, hai vị khách mỗi mua một cái.

Lâm Dật cạnh, khoanh tay , miệng khẽ :

“Thấy , là bán liền mà.”

Miêu Miêu liếc : “Anh bớt , khách hết uy tín luôn đó.”

đúng là lời sai. Từ sáng đến trưa, gian hàng nhỏ của Miêu Miêu đông khách hơn cả dự tính. Có còn hỏi đặt mẫu hoa văn khác. Cô ghi cẩn thận sổ, miệng ngớt cảm ơn.

Lâm Dật cạnh phụ gói hàng, đếm tiền lẻ, lau mồ hôi, trông cứ như… chồng giúp vợ bán hàng.

Đến đầu giờ chiều, cô gần như bán sạch túi. Cô mừng khôn tả, mắt sáng như .

“Anh nè, hết sạch luôn!”

“Thấy , cô giỏi lắm. Hôm nay công tới nha, cô nợ một bát mì đấy.”

“Được, mời!”

Hai kéo quán mì đầu chợ. Quán nhỏ, bàn ghế gỗ, quạt máy kêu ù ù, mùi nước lèo thơm nức.

“Ông chủ, hai tô mì trứng, thêm hành nha!” – Lâm Dật gọi lớn.

“Cô ăn cay ?” – sang hỏi.

“Không. ăn cay là hắt xì suốt.”

“Ờ, ăn cay giùm cô.”

Miêu Miêu bật : “Ai mượn giùm?”

“Thì cho công bằng.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-toi-tro-thanh-co-gai-lang-tong-gia/chuong-11.html.]

Họ ăn, trò chuyện, dòng qua . Giữa khung cảnh chợ huyện ồn ào, hai như tách khỏi thế giới, chỉ còn tiếng muỗng chạm bát và tiếng khe khẽ.

đang vui, thì đằng vang lên giọng ai đó:

“Ơ kìa, chẳng cô bán túi ở góc chợ ? Cậu thanh niên chắc là yêu hả?”

Miêu Miêu giật . Là cô bán hàng tạp hóa gần chỗ cô lúc nãy. Bà , giọng đầy ý trêu.

“Không ạ, chỉ giúp chở đồ thôi.”

“Giúp hả? Tui thấy giúp kỹ lắm nha, từ treo túi tới gói hàng!”

Cả quán bật . Miêu Miêu đỏ mặt, cúi gằm xuống bát mì. Còn Lâm Dật thì thản nhiên như , chỉ nhẹ:

“Dạ, cô cực quá, giúp thì tội.”

Miêu Miêu liếc , thấy bình thản, lòng càng rối.

Buổi chiều, đường về, cô im lặng suốt đoạn. Mãi đến khi xe ngang qua cánh đồng vàng ươm, Lâm Dật mới lên tiếng:

“Cô giận ?”

“Không .”

“Vậy im lặng?”

đang nghĩ…” – cô ngập ngừng – “Người đồn đại linh tinh, lỡ bà nội thì phiền.”

“Phiền gì . Nếu họ đồn thì cứ để họ đồn. Miễn là cô thấy ngại khi cạnh .”

Miêu Miêu , xa xăm. Trái tim cô đập nhanh đến mức như thoát khỏi lồng ngực. Cô trả lời, chỉ khẽ :

“Anh chuyện kiểu gì mà cứ khiến khó .”

“Thì cô cứ im lặng là , hiểu hết.”

Câu khiến cô càng thêm bối rối.

Về đến nhà, bà nội chờ hiên.

“Miêu Miêu! Nghe con hôm nay lên chợ huyện bán hàng hả?”

“Dạ… bán gần hết đó bà.”

“Giỏi lắm! mà…” – bà liếc Lâm Dật – “Thằng nhỏ cùng con ?”

“Dạ… giúp con.”

“Ờ, giúp nhiều ghê ha. Giúp tới độ ở chợ về kể cho bà đó.”

Miêu Miêu suýt nghẹn, còn Lâm Dật thì khì, gãi đầu.

“Con thấy , đồn nhanh hơn gió.” – bà nội bật , “Thôi, ăn cơm , bà sẵn canh chua cá rô.”

Trong bữa cơm, Miêu Miêu vẫn còn ngượng, nhưng bà nội với Lâm Dật thì chuyện rôm rả. Bà kể chuyện làng xóm, còn thỉnh thoảng chêm vài câu pha trò khiến bà đến chảy nước mắt.

, cảnh hai thiết, bỗng thấy lòng ấm áp lạ. Giống như cô một mái nhà thật sự, chứ còn là lạc lõng từ thế giới khác nữa.

Sau bữa ăn, khi tiễn cổng, cô chần chừ một lát :

“Cảm ơn … vì hôm nay.”

“Cô tính cảm ơn bằng lời suông ?”

“Vậy gì?”

“Ờm…” – giả vờ suy nghĩ, “Lần tới cô nấu món cá kho tiêu . mùi từ nhà cô là thèm .”

“Anh đúng là đồ tham ăn.”

“Thì cô nấu ngon thật mà.”

Anh , xe đạp, chậm rãi rời . Bóng khuất dần hàng tre, chỉ còn tiếng ve kêu râm ran giữa chiều muộn.

Miêu Miêu theo, nụ khẽ nở môi.

“Cái tên … đúng là cách khiến yên.”

nhà, mấy tấm vải hoa mới mua, chợt cảm thấy ngày mai sẽ thêm nhiều việc – và lẽ, thêm một luôn ở bên, dẫu chẳng hứa hẹn điều gì.

Loading...