Một tuần , tên “Miêu Miêu túi vải” trở thành đề tài quen thuộc ở chợ huyện. Cứ mỗi buổi sáng, trông thấy cô gái nhỏ với nụ tươi, áo vải giản dị nhưng sạch sẽ, tay treo từng chiếc túi lên gian hàng nhỏ.
“Cô ơi, hôm mua cái túi vải hoa đào, bền lắm, giờ thêm cái nữa cho con gái.”
“Dạ, cô chọn mẫu thử xem ạ. Mới khâu tối qua đó, vải còn thơm mùi nắng.”
Cứ thế, khách đến khách . Tiền lẻ đầy túi, nụ chẳng tắt môi Miêu Miêu.
khi thành công đến nhanh, những ánh cũng bắt đầu đổi khác.
Sáng hôm đó, lúc cô bày hàng thì tiếng xì xào từ gian hàng bên cạnh.
“Con bé mới lên bán mấy buổi mà đông khách thấy sợ.”
“Ờ, chắc nhờ cao cao theo đó. Đẹp trai mà chịu khó, bảo hút khách.”
“Biết còn chiêu gì khác.”
Miêu Miêu giả vờ , nhưng từng lời vẫn lọt tai. Tim cô nhói nhẹ. Cô tức giận, chỉ thấy buồn. Từ nhỏ đến lớn, cô luôn tin rằng chỉ cần việc chăm chỉ thì ai cũng sẽ hiểu lòng . hình như, thế gian đơn giản như .
Cô hít sâu, tự nhủ: “Kệ , thì cứ việc của .”
Thế là cô tiếp tục mỉm , tiếp tục bán hàng như chẳng chuyện gì xảy .
Giữa buổi, Lâm Dật xuất hiện, như thể trời sai gió thổi đến.
Anh mang theo túi bánh bao nóng hổi.
“Ăn , sáng nay cô sớm quá, chắc kịp ăn.”
Miêu Miêu khẽ đáp: “Anh như suy nghĩ khác .”
“Không cần , mặt là đói.”
Cô bật , nhưng thoáng chùng xuống.
“Anh nè, ở chợ … những điều về .”
“Vì hả?”
“Ừ. Họ bảo … lợi dụng để bán hàng.”
Lâm Dật ngẩng đầu, mắt sáng mà điềm đạm.
“Cô thấy lợi dụng ?”
“Không…”
“Vậy thì gì để tâm. Cô cần giải thích với ai, chỉ cần sống cho ngay là .”
Giọng trầm, dứt khoát. Một câu ngắn ngủi mà khiến lòng Miêu Miêu dịu như nước ấm.
Cô thật lâu, nụ khẽ nở:
“Anh đúng là… khác với tất cả những từng gặp.”
“Khác là ?”
“Khó . lẽ, là khiến thấy yên tâm khi ở cạnh.”
Lâm Dật khựng , và đầu tiên, Miêu Miêu thấy lúng túng thật sự.
Buổi trưa, chợ thưa . Cô đang thu dọn thì một phụ nữ tầm bốn mươi, khuôn mặt sắc sảo, tiến gần.
“Cô là mấy cái túi hả?”
“Dạ, ạ.”
“Tay nghề cũng đó. là chị Lệ, chủ sạp vải ở chợ chính. Hay là cô cho , bao hết mẫu. Cô khỏi cần bán ngoài nắng.”
Miêu Miêu khựng. Đề nghị hấp dẫn thật, nhưng giọng phụ nữ chút gì đó khiến cô an tâm.
“Dạ, em cảm ơn chị, nhưng em vẫn tự bán. Em thích gặp khách, họ góp ý.”
“Cô khéo miệng ghê. ăn thời thế, ? Một cô thì cạnh nổi các sạp lớn?”
Miêu Miêu vẫn giữ giọng nhẹ:
“Em chỉ cần đủ sống thôi chị ạ. Với , em mang danh ‘ăn theo’ ai.”
Gương mặt chị Lệ thoáng cứng .
“Ờ, tùy cô. đừng trách là nhắc.”
Bà bỏ , để mùi nước hoa nồng và cảm giác nặng nề.
Chiều xuống, khi Miêu Miêu dọn về, cô thấy một chuyện lạ: ở đầu chợ một gian mới mở, bày túi vải giống y hệt mẫu của cô — từ hoa văn cho đến cách thêu chữ nhỏ.
Lâm Dật cạnh, nhíu mày:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-toi-tro-thanh-co-gai-lang-tong-gia/chuong-12.html.]
“Cái là ?”
Miêu Miêu im lặng. Cô hiểu ngay — chị Lệ chép mẫu của cô.
“Cô định gì?” – hỏi.
“Không gì cả. Họ bán thì cứ bán. chỉ cần túi hơn.”
“ rõ ràng họ lấy mẫu của cô mà.”
“Không . Túi thì ai cũng khâu , nhưng ai khâu giống lòng cả.”
Lâm Dật cô thật lâu, gật đầu:
“Cô lắm. phục.”
Cô chỉ , nhưng trong lòng vẫn dậy lên chút lo âu.
Hôm , Miêu Miêu thức dậy từ khi trời sáng. Cô đem từng tấm vải sân, giặt sạch, phơi dây. Ánh trăng sớm còn vương giọt nước long lanh.
Cô khâu đến khuya, tay đau rát, nhưng lòng nhẹ nhõm. Mỗi mũi chỉ như một thở, một lời nhắn: “Miêu Miêu vẫn ở đây, vẫn điều tin.”
Lâm Dật ghé sang buổi tối, mang theo chén chè đậu xanh.
“Ăn chút . Đừng ăn gì đó.”
“Anh canh hoài ?”
“Ờ. mà canh thì ai?”
Cô bật , nghiêm giọng:
“Anh việc riêng của chứ. Đừng vì mà…”
“Miêu Miêu.” – ngắt lời, giọng thấp nhưng chắc – “ ở đây vì ở đây, chứ vì thương hại ai hết.”
Câu cô sững sờ. Một im lặng trôi qua, chỉ còn tiếng côn trùng và mùi chè ngọt nhẹ.
Cô khẽ gật đầu:
“ . Cảm ơn .”
Lâm Dật :
“Thế thì ăn , nguội là cho nữa.”
Vài ngày , tin đồn mới lan khắp chợ: “Cô Miêu Miêu bắt chước mẫu túi!”
Nhiều khách cũ đến ủng hộ, :
“Túi của cô khâu chắc hơn, hồn hơn hẳn.”
“Cảm ơn cô. sẽ cố giữ như mãi.”
Thế là gian hàng Miêu Miêu đông khách, thậm chí còn hơn . Chị Lệ thì tức tối, nhưng gì .
Lâm Dật một bên, khoanh tay, nhẹ:
“Cô thắng .”
“Không, chỉ là tin thật lòng thôi.”
“Thật lòng – quá. ít dám giữ nó đến cùng như cô.”
Miêu Miêu , ánh mắt dịu dàng mà sâu thẳm. Trong khoảnh khắc , cô nhận — sự bình yên mà cô luôn cảm thấy mỗi khi ở cạnh, hóa là một loại tình cảm âm thầm, nhưng mạnh mẽ đến lạ.
Chiều muộn. Trời râm, gió thổi mùi đất ẩm. Cô dọn hàng xong, hai bộ về qua cánh đồng. Lúa chín rì rào, mây xám trôi thấp.
“Miêu Miêu .”
“Hử?”
“Nếu một ngày… cô túi nữa, cô sẽ gì?”
“Chắc sẽ mở một tiệm nhỏ. Vừa khâu túi, bán vải. Còn ?”
“… . chắc là sẽ theo cô, phụ treo túi.”
Miêu Miêu dừng , sang .
“Anh thật hả?”
“Ờ, thật chứ. treo túi giỏi mà.”
“Anh khùng.” – cô , nhưng ánh mắt long lanh, như chứa cả một trời nắng.
Gió lùa qua, cuốn theo tiếng của hai , hòa hương đồng nội thanh trong.
Và đó, trong lòng mỗi , một sợi dây vô hình đang buộc chặt – bằng lời hứa, bằng cử chỉ, mà bằng niềm tin lặng lẽ rằng:
“Dù ngày mai , chỉ là đủ.”