《Thập Niên 90: Tôi Trở Thành Cô Gái Làng Tống Gia》 - Chương 15

Cập nhật lúc: 2025-11-01 14:34:52
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/70ByQbCbPw

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tháng tám năm , trăng tròn hơn năm. Cả làng Tân Giang rộn ràng chuẩn cho đêm hội Trung Thu – một trong những dịp hiếm hoi dân thể tạm gác việc đồng áng mà vui vầy cùng . Từ sáng sớm, tiếng gõ búa, tiếng gọi í ới vang khắp xóm. Đám trẻ chạy quanh với đèn ông , còn lớn thì bận bánh nướng, bánh dẻo.

Miêu Miêu thức dậy từ khi gà gáy. Cô mặc chiếc áo sơ mi trắng, quần vải nâu, tóc tết gọn gàng. Hôm nay cô nhận phần bánh cùng mấy chị trong đội phụ nữ. Trên bàn tre, bột mì, đường, trứng, nhân đậu xanh đều xếp ngay ngắn. Tay cô khéo léo nhào bột, khuôn mặt nghiêm túc mà vẫn ánh lên nụ .

“Miêu Miêu, tay con đúng là khéo quá,” – bác Trương, trưởng đội phụ nữ, ngắm cái bánh cô , mặt trăng nhỏ khắc hoa sen.

“Dạ, con thấy bánh cũng giống như trồng cây . Phải nhẫn nại, bằng lòng thì mới ngon.”

Bác Trương khà khà: “Giỏi ghê. Thảo nào trong làng ai cũng quý.”

Nghe đến đó, Miêu Miêu ngại, chỉ cúi đầu tiếp tục việc. trong lòng cô ấm áp — cảm giác công nhận khiến mệt nhọc tan biến.

Buổi trưa, khi mang khay bánh phơi nắng, cô bắt gặp Lâm Dật đang khuân bàn ghế sân đình. Anh mặc áo nâu, tay áo xắn cao, mồ hôi lấm tấm trán. Thấy cô, khẽ :

“Em cũng tham gia ?”

“Chẳng lẽ chỉ mới ?” — Miêu Miêu đáp, môi mím , nhưng ánh mắt vẫn ánh lên tia đùa nhẹ.

“Không , chỉ là... thấy em giỏi quá, chuyện gì cũng .”

“Anh cứ như nịnh .”

“Thì nịnh thật.”

Miêu Miêu giả vờ lườm một cái, xoay , nhưng giấu nụ nơi khoé môi.

Chiều xuống, gió mang theo mùi rơm rạ và hương bánh nướng thơm lừng. Sân đình trang trí đèn lồng, giấy đỏ bay phấp phới. Mấy chị trong làng mặc áo sườn xám cải biên, các thì quần áo gọn gàng, rộn rã.

Miêu Miêu mặc bộ áo dài vải bông hoa nhạt mà bà ngoại may từ tháng . Khi cô bước , bà ngoại theo, mắt sáng long lanh: “Miêu Miêu của bà giờ khéo như tiểu thư huyện.”

, nắm tay bà: “Con chỉ là bánh thôi mà.”

Ra đến sân đình, ai cũng theo cô. Ánh trăng lên, phản chiếu lên mái tóc đen nhánh, làn da cô sáng dịu như nước. Lâm Dật đang phụ sắp xếp bàn ghế, ngẩng đầu lên , ngẩn mất một lúc.

“Lâm Dật! Làm gì đấy, ngẩn thế?” – bạn trêu.

Anh vội ho một tiếng: “À... gì. Dây đèn rối thôi.”

Khi trống hội vang lên, bắt đầu chơi trò truyền thống: rước đèn, đoán đố, thi nấu chè. Miêu Miêu tham gia gian hàng bánh, trong khi Lâm Dật phụ nhóm lửa ở gian chè đậu xanh.

Giữa lúc đông vui, trời bất ngờ nổi gió. Một chiếc đèn giấy gió cuốn, rơi xuống sát chỗ lửa nhóm. Lâm Dật lập tức bước tới dập nhanh, nhưng tàn tro vẫn bay trúng tay . Miêu Miêu thấy , hốt hoảng chạy :

“Anh ?”

“Không , chỉ sém tí thôi.”

“Đưa tay đây xem.” — Miêu Miêu nắm lấy tay , thở gấp gáp. Ngón tay cô chạm lên vết đỏ, lạnh buốt như nước suối.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-toi-tro-thanh-co-gai-lang-tong-gia/chuong-15.html.]

Lâm Dật khẽ: “Nếu ai thấy, đồn nữa thì ?”

Miêu Miêu đỏ mặt, vội rụt tay: “Thì đừng gì cả.”

“Anh , nhưng tim chắc khó mà yên .”

Câu nhẹ nhàng như gió thoảng, nhưng khiến Miêu Miêu ngẩn ngơ. Cô giả vờ cúi đầu, tiếp tục kiểm tra nồi chè đang sôi lục bục để che vẻ bối rối.

Tối muộn, trăng lên cao vằng vặc. Trẻ con cầm đèn chạy quanh, lớn ăn bánh, uống , kể chuyện xưa. Trên sân đình, một nhóm trai gái trẻ hát mấy bài dân ca. Miêu Miêu và Lâm Dật gần , giữa tiếng trống và tiếng rộn rã.

“Anh nhớ Trung Thu ở quê thế nào ?” — cô hỏi.

“Nhớ chứ. Lúc nhỏ, nhà nghèo, đèn thì từ lon sữa bò. vui lắm. Cả xóm chạy vòng quanh bãi đất, trăng sáng soi hết cả mặt đất.”

Miêu Miêu mỉm : “Hồi nhỏ cũng . Chỉ khác là bây giờ, dù đủ đèn, đủ bánh, vẫn thấy nhớ cái Trung Thu cũ.”

Lâm Dật cô, trầm giọng: “Có lẽ vì hồi đó, vô tư hơn. Giờ lớn , ai cũng bận lo nghĩ. ... em cạnh, thấy đêm nay giống hồi nhỏ.”

Câu khiến Miêu Miêu im lặng. Gió đêm mát rượi, hương hoa dại len qua mái tóc cô, nhẹ như khói. Một lặng dễ chịu lan giữa hai .

Đột nhiên, mấy đứa trẻ chạy tới, reo lên: “Cô Miêu Miêu, chú Lâm Dật! Lên hát ạ!”

Cô vội xua tay: “Thôi, cô hát dở lắm.”

“Không , hát cùng chú Lâm là liền!” — bọn trẻ hô hào.

Trước ánh mắt của , Miêu Miêu đành bước lên. Lâm Dật , đưa cho cô chiếc micro cũ nối với loa phát thanh. Anh khẽ: “Em cứ hát, đệm theo.”

Bài họ chọn là “Ánh trăng quê hương” – một bài dân ca giản dị. Giọng Miêu Miêu trong trẻo vang lên giữa sân đình, hòa cùng tiếng guitar mộc mạc của Lâm Dật. Cả làng im lặng, chỉ còn tiếng hát và tiếng trống gió vang vọng.

Khi bài hát kết thúc, tiếng vỗ tay vang dội. Ai nấy đều khen hai hát , hợp giọng như sinh để cùng . Miêu Miêu đỏ mặt, cúi đầu cảm ơn. Lâm Dật cô, ánh trăng soi rõ nụ nơi khoé môi .

Đêm , khi về, sân đình chỉ còn lác đác vài ánh đèn. Miêu Miêu trăng, tay cầm chiếc đèn ông nhỏ. Lâm Dật tiến , giọng trầm:

“Em , đêm nay trăng lắm. thấy... bằng nụ của em.”

Miêu Miêu khẽ thở dài, nửa như trách, nửa như : “Anh học mấy câu thế?”

“Không học. Tự nghĩ đấy.”

“Ghê nhỉ. Cũng khéo miệng lắm .”

“Không khéo miệng, là thật lòng.”

Miêu Miêu gì thêm. Cô chỉ lên mặt trăng, lòng bỗng nhẹ như tơ. Trăng vẫn tròn như thuở nhỏ, chỉ là ngắm trăng nay khác.

Đêm hội kết thúc bằng tiếng pháo hoa tự chế rực sáng giữa bầu trời. Trong ánh sáng , bóng hai trẻ in mặt đất — gần hơn bao giờ hết.

Loading...