Mưa rào đầu hạ ở Tống Gia thôn luôn đến bất ngờ. Sáng nắng chang chang, đến trưa mây kéo mù mịt, sấm chớp đùng đoàng, gió cuốn cả bụi mía khô bay lả tả. Tống Miêu Miêu ngẩng đầu trời, cánh tay áo xắn lên đến khuỷu, trong tay còn cầm chiếc thau nhôm đầy rau hái từ vườn.
“Trời ơi, mới đầu tháng Năm mà mưa dữ nè,” cô lầm bầm, chạy che rổ rau. Mấy giọt mưa đầu tiên to như hạt bắp, rơi xuống mái ngói “bộp bộp” từng tiếng. Mùi đất ẩm hòa với hương rơm mới khiến khí như đặc .
Lúc Miêu Miêu chạy hiên, một bóng cao cao cầm dù tiến . Là Lâm Dật – áo sơ mi xanh thẫm, tay áo cuộn lên, tóc ướt nhẹp, nhưng nụ thì vẫn nhàn nhã.
“Cô định tắm mưa luôn hả?” , giọng pha chút trêu chọc.
“Anh thấy đang cố chạy ?!” Miêu Miêu chống nạnh, hít một . “Mưa kiểu mà ướt, mai thế nào cũng cảm lạnh.”
“Thế thì trong nhà , để xem cái mái . Hôm gió mạnh quá, chỗ hở .”
“Để phụ .”
“Cô mà phụ, chắc canh chừng cả lẫn mái.”
Miêu Miêu mím môi, định phản bác, nhưng bóng lưng qua làn mưa, cô im lặng. Mấy tháng gần đây, cô quen với việc Lâm Dật cứ “vô tình” xuất hiện mỗi khi cô cần. Từ chuyện gánh nước, mua phân chuồng, đến lúc sửa hàng rào vườn, đều mặt đúng lúc, chẳng lời đường mật, chỉ im lặng giúp.
Mưa nặng hạt dần, cô mái hiên, ngắm cơn mưa rơi lộp độp qua hiên nhà. Mùi hoa mộc hương ở góc sân lan nhẹ trong gió. Giữa khung cảnh , Miêu Miêu chợt nhớ …
…cô gái của thành phố năm 2023 – tóc duỗi thẳng, gương mặt phấn son, lúc nào cũng bận rộn, chạy đua với công việc. Cô từng nghĩ thể trong cơn mưa ở vùng quê, tay lấm bùn mà lòng yên tĩnh đến .
Buổi chiều mưa tạnh, bầu trời quét sạch như lau. Mặt đất ẩm nước, bốc ấm. Lâm Dật cởi áo khoác, lau trán.
“Xong . Cái mái chắc dột nữa .”
Miêu Miêu đưa ly nước chè, ấm bay lên. “Cảm ơn . Nếu , chắc thành ‘gà mắc mưa’ mất.”
“Cô mà là gà, chắc là gà… thích cãi.” Anh khẽ nhếch môi.
Miêu Miêu : “Còn là gì?”
“Có lẽ là nuôi gà.”
Cả hai cùng bật . Tiếng vang vọng giữa sân ướt mưa, hòa với tiếng ếch kêu râm ran vườn.
giữa tiếng , Miêu Miêu thoáng nhận một điều: hình như cô đang… mong chờ những đến giúp, mong cả ánh mắt mỗi khi liếc qua.
Đến tối, mưa rơi lác đác. Cô bên ngọn đèn dầu, ghi chép sổ nhỏ. Hôm qua, mẻ dưa muối đầu tiên bán hết ở chợ huyện – lời bốn tệ. Không nhiều, nhưng là khởi đầu đáng giá. Cô bắt đầu nghĩ đến việc mở rộng: thêm mắm ớt, rau củ khô, bánh khoai nướng mà dân trong thôn thích.
Lúc cô đang ghi chép, tiếng gõ cửa vang lên.
“Miêu Miêu, còn thức ?” Giọng Lâm Dật, trầm mà khàn vì lạnh.
Cô mở cửa: “Anh về ?”
“Trời mưa. về giữa chừng ướt, nên ghé xin chút lửa hong áo.”
Anh bước , tóc rối, vai áo còn dính mưa. Miêu Miêu vội lấy khăn khô: “Ngồi xuống , để lấy thêm củi.”
“Không cần , đây chút là khô.”
Anh cởi áo khoác, treo lên ghế. Cô lúng túng , cảm giác tim đập nhanh hơn thường lệ. Trong căn nhà nhỏ, ánh đèn vàng nổi bật nước mỏng manh vai . Không khí như lặng vài giây.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-toi-tro-thanh-co-gai-lang-tong-gia/chuong-17.html.]
Để phá tan sự ngượng ngùng, Miêu Miêu hỏi:
“Anh bao giờ nghĩ… sẽ rời khỏi thôn ?”
Lâm Dật khựng. “Rời ? Trước đây . giờ thì chắc.”
“Tại ?”
“Vì nghĩ, nếu , sẽ cách nhóm bếp, sửa mái, buộc dây phơi đồ.”
Miêu Miêu khẽ: “Nghe giống ai đó đang cố kiếm cớ ở .”
“Có thể.” Anh cô, nửa đùa nửa thật.
Một cơn gió lùa qua khe cửa, ngọn đèn dầu khẽ chao. Cô bước đến đóng cửa , chợt bắt gặp ánh mắt vẫn dõi theo . Trong khoảnh khắc , tim Miêu Miêu đập loạn.
Sáng hôm , trời quang, nắng rực rỡ. Cô dậy sớm, mang rổ vườn hái dưa leo. Mưa tối qua đất mềm, bước chân lún nhẹ. Ở góc tường, cô phát hiện một cái hũ đất nhỏ giấu nửa kín nửa hở. Mở xem — bên trong là… một bọc giấy dầu cũ, bọc kỹ lưỡng, mùi ẩm mốc.
Cô tò mò mở , thấy vài tờ giấy bạc, vài đồng xu, và một tấm ảnh đen trắng chụp một đôi nam nữ trẻ – con gái mặc áo bông, đàn ông hiền lành.
“Cái là của ai nhỉ?” – cô lẩm bẩm, cất chỗ cũ. trong lòng, cảm giác lạ dâng lên. Hình như… tấm ảnh nét gì đó quen.
Buổi trưa, cô sang nhà Lâm Dật mượn cái xẻng. Trong sân, đang băm củi.
“Anh Lâm, vườn nhà là của ai ?”
Anh ngẩng lên: “Trước là nhà họ Từ. Nghe hồi cải cách ruộng đất, họ dọn nơi khác. Sao cô hỏi?”
“ tìm thấy cái hũ lạ. Có tiền cũ và ảnh cũ trong đó.”
Anh im một chút, : “Ảnh gì đặc biệt ?”
“Có đôi trai gái, … quen lắm. Mà chẳng nhớ từng thấy ở .”
Lâm Dật thoáng suy nghĩ, ánh mắt trở nên xa xăm. “Có thể là cũ của làng. Đừng lo. Ở thôn , ai cũng vài thứ chôn trong đất – kỷ niệm, bí mật, điều họ dám .”
Câu của khiến Miêu Miêu chợt thấy lòng trùng xuống. Cô nghĩ về chính — một từ tương lai, đang sống giữa quá khứ, giấu phận thật chẳng ai . Phải chăng cô cũng đang cất một “bí mật” giữa đất trời ?
Buổi chiều, cô mang dưa muối chợ huyện. Dọc đường, nắng chiếu qua từng hàng cây, gió mát lộng. Mấy cô hàng xóm trêu:
“Miêu Miêu, dạo theo ? Thấy Lâm Dật cứ lẽo đẽo quanh cô hoài đó nha!”
Cô bật : “Anh chỉ giúp việc thôi.”
“Giúp nhiều quá coi chừng… giúp luôn cả trái tim!”
Miêu Miêu đỏ mặt, giả vờ , nhưng môi vẫn mím . Trong lòng, một cảm giác ấm áp len lỏi — nhẹ như cơn gió đầu mùa, mà đủ khiến bối rối cả ngày.
Khi chiều buông, cô về, vườn , nơi cái hũ im lìm đất. Mặt trời đỏ rực rặng tre, tiếng gà kêu gọi bầy.
Miêu Miêu thì thầm:
“Có lẽ… bí mật đều sẽ gió kể , một ngày xa.”