《Thập Niên 90: Tôi Trở Thành Cô Gái Làng Tống Gia》 - Chương 18

Cập nhật lúc: 2025-11-01 14:47:59
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/12DXIUXDF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Buổi sáng ở Tống Gia thôn yên ả như ngày, chỉ khác là hôm nay, Tống Miêu Miêu thức dậy sớm hơn hẳn. Mặt trời còn ló khỏi rặng tre, sương mờ lững lờ con đường đất dẫn huyện.

Trên bàn, cô chuẩn sẵn hai giỏ tre lớn: một giỏ đựng dưa muối và bánh khoai nướng, giỏ là ít rau củ hái trong vườn. Cô hít sâu, lòng háo hức lo lắng.

Hôm nay là ngày cô đầu mang hàng chợ huyện bán.

“Miêu Miêu, con chợ sớm ?” – tiếng bác cả hàng xóm vọng sang.

“Dạ, con thử xem bác ạ. Biết kiếm thêm chút tiền mua nồi mới.”

Bác ha hả: “Giỏi đấy! Con gái thời nay thế, tự mới quý!”

đáp, đeo nón, gánh hai giỏ hàng lên vai. Gió sớm mát rượi, đường làng còn ướt sương. Tiếng chim hót rộn ràng, tiếng nước chảy róc rách mương.

Đi nửa đường, cô tiếng xe đạp lọc cọc phía . Quay , thấy Lâm Dật đang đạp chiếc xe cũ, yên cột một cái giỏ trống.

“Cô chợ ? Để chở một đoạn.”

Miêu Miêu nhướng mày: “Anh rảnh dữ ha. Không ruộng ?”

“Ra chứ. tiện đường nên ghé… xem cô cần giúp .”

, gì, để gác giỏ lên xe. Họ cùng , qua những cánh đồng xanh ngắt, qua con sông nhỏ cây cầu gỗ kẽo kẹt.

“Anh ,” Miêu Miêu , “nếu bán hết hàng , nghĩ nên gì tiếp theo?”

Lâm Dật đáp ngay: “Giữ vốn, mở rộng từ từ. Chợ huyện nhiều bán, cô đừng vội. Cứ để nhớ tên ‘Miêu Miêu Dưa Muối’ .”

“Cái tên … buồn .”

“Không , dễ nhớ là .” Anh , “Nghe một cô bán cái gì.”

Miêu Miêu khẽ gật đầu, trong lòng chút ấm. Những lời khuyên giản dị của luôn khiến cô thấy an tâm, như thể ở nơi xa xôi , cô còn đơn độc nữa.

Chợ huyện đông đúc, tiếng , tiếng rao hàng chen . Mùi dầu chiên bánh, mùi cá khô, mùi đất ẩm hòa quyện trong khí. Cô chọn một góc gần lối chính, trải tấm chiếu, xếp dưa muối ngay ngắn.

Lâm Dật giúp cô dựng dù, :

chợ mua ít hạt giống. Lát phụ cô dọn.”

“Anh cứ , ở đây mà.”

Anh gật đầu, . Miêu Miêu xuống, hít sâu. “Bắt đầu nào.”

Cô mở nắp lọ dưa muối, hương thơm lan . Vài bà nội trợ dừng chân, nếm thử, gật gù.

“Dưa ngon đấy con gái. Vừa mặn giòn. Bao nhiêu một cân?”

“Ba hào thôi ạ.”

“Cho bà hai cân.”

Thế là món hàng đầu tiên bán. Niềm vui nho nhỏ lan trong n.g.ự.c cô. Dần dần, mua nhiều hơn – còn hỏi công thức muối dưa. Cô , chỉ “bí quyết nhà lấp lửng.

Đến trưa, gần nửa hàng hết. Cô uống nước, lau mồ hôi. Một cô gái trẻ ở sạp bên cạnh bắt chuyện:

“Chị mới bán hả? Hàng chị đắt khách ghê.”

“Ờ, mới thử thôi.”

“Chị ở thôn nào?”

“Tống Gia thôn.”

“À, chỗ đó xa lắm mà. Có nào gánh giúp ?”

Miêu Miêu khẽ: “Cũng giúp chuyện lặt vặt.”

Cô gái nháy mắt: “Là cùng chị sáng nay hả? Trông hiền mà để ý dữ nha.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-toi-tro-thanh-co-gai-lang-tong-gia/chuong-18.html.]

Miêu Miêu đỏ mặt: “Không , hàng xóm thôi.”

trong lòng, câu như hòn sỏi ném xuống mặt nước — gợn lên những vòng sóng khó giấu.

Đến chiều, khi mặt trời sắp tắt, Lâm Dật .

“Hết hàng ?”

“Còn mấy hũ thôi. Anh mua ?”

mua gì, tối cô biếu ăn.”

“Anh ngại ?”

“Không . là ăn ngon.”

Cô lườm , mà tim khẽ run.

Trên đường về, họ qua cánh đồng đang chuyển màu hoàng hôn. Mặt trời nhuộm vàng từng nhành lúa, gió thổi nhẹ mang theo mùi đất. Miêu Miêu xe, im lặng bóng lưng phía .

Tự dưng, cô nhớ lúc ở thành phố – những buổi sáng chen chúc xe buýt, những bữa trưa ăn vội, những ngày cô thấy như chiếc máy chạy bằng deadline. Còn bây giờ, dù mệt, dù vai đau, cô thấy… sống thật hơn bao giờ hết.

“Anh Lâm,” cô khẽ , “ thấy cuộc sống ở đây đôi khi… chậm mà vui ?”

“Ừ. Chậm mới thấy bên cạnh.” Anh đáp nhẹ, đầu.

Câu khiến cô ngẩn .

Về đến nhà, cô dỡ giỏ hàng, đếm tiền: tổng cộng lời mười hai tệ. Lần đầu tiên khi xuyên về đây, cô cảm thấy thật sự điều gì đó.

Tối, cô thắp đèn dầu, ghi sổ thu chi. Tiếng côn trùng rả rích ngoài hiên. Gió đêm mơn man qua mái tóc, mang theo hương thơm nhè nhẹ của hoa nhài cô mới trồng.

Lâm Dật sang, mang theo một túi nhỏ.

“Cô cầm lấy.”

“Gì đây?”

“Ít hạt giống đậu phộng và dưa hấu. thấy cô mảnh đất trống nhà.”

Miêu Miêu mở , : “Anh đúng là giỏi xa. còn trồng cho đúng.”

“Ngày mai rảnh, qua hướng dẫn.”

“Anh định nông luôn hả?”

“Không, chỉ cô loay hoay.”

Câu của nhẹ tênh, nhưng trong tim cô dậy sóng.

Cả hai ngoài hiên, ánh trăng lên. Xa xa, tiếng ch.ó sủa, tiếng dế râm ran. Mọi thứ đều bình dị đến nao lòng.

“Miêu Miêu,” Lâm Dật lên tiếng, giọng khàn , “cô bao giờ nghĩ đến tương lai ? Sau … cô sẽ ở đây mãi ?”

Cô khựng . Câu hỏi tim cô nhói lên. Cô – đến từ tương lai, thể nào ở mãi trong quá khứ? ánh mắt quá chân thành, khiến cô nỡ dối.

nữa. Có lẽ sẽ ở … cho đến khi thấy cần .”

“Vậy nếu cô ở ?”

khẽ: “Thì đó lý do đủ .”

Anh im lặng một lúc, mỉm : “ sẽ cố nghĩ .”

Đêm đó, Miêu Miêu trằn trọc mãi ngủ. Câu sẽ cố nghĩ ” cứ vang trong đầu cô. Cô Lâm Dật ý gì, nhưng tim cô thì rõ: nó bắt đầu lệch nhịp.

Trăng treo cao ngoài hiên, chiếu xuống bóng hai in vách gỗ. Ở góc vườn, nơi cô từng tìm thấy cái hũ cũ, gió thổi khẽ, như điều gì đó đang thì thầm.

Miêu Miêu xoay , kéo chăn lên, khẽ với chính :

“Thập niên 90 … hình như đang giữ chân thật .”

Loading...