《Thập Niên 90: Tôi Trở Thành Cô Gái Làng Tống Gia》 - Chương 20
Cập nhật lúc: 2025-11-01 15:31:58
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1gARX6rSHn
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sáng nay, tiếng gà gáy vọng từ xa, sương vẫn còn vương những tán lá chuối. Miêu Miêu tỉnh giấc trong ánh nắng mỏng như tơ. Mùi đất mới, mùi sương sớm và tiếng nước róc rách từ cái máng gỗ khiến cô cảm giác như đang sống trong một giấc mơ dịu dàng.
Cô khoác áo, bước vườn. Những luống đậu phộng hôm giờ nhú lên những chồi non màu xanh nhạt. Mấy giọt sương còn đọng lá, lấp lánh như pha lê. Cô cúi xuống, nhẹ chạm một cây nhỏ — mềm, mát, đầy sức sống.
“Chúng nảy mầm ,” cô mỉm . “Nhanh thật.”
Phía , giọng quen thuộc vang lên:
“Cũng như cô thôi — về làng mọc rễ.”
Miêu Miêu , thấy Lâm Dật đang ở hàng rào, tay cầm một bó rau muống mới cắt. Anh mặc áo nâu, tóc còn ướt sương.
“Anh đến lúc nào thế?”
“Từ khi cô còn chuyện với cây.” Anh nhướng mày. “ nên ghen với đậu phộng ?”
Miêu Miêu bật : “Anh mà ghen với cả đậu phộng thì chắc sống khổ lắm đó.”
“Ừ, vì khiến ghen chẳng thèm để ý.”
Câu khiến cô khựng , tim nhói. Lâm Dật chỉ bước sân, đặt bó rau lên bàn:
“ định rủ cô qua ruộng xem mấy chỗ nước thấp, đậu mọc đều.”
“Đi chứ. Đợi lấy nón.”
Đường ruộng vẫn — bùn đất, cỏ may, và tiếng ve bắt đầu ngân. Mặt trời lên cao, vàng rực như mật. Gió mang theo mùi đất mới, ấm và dày.
Miêu Miêu cạnh Lâm Dật, gánh hai thùng nước to mà chút mệt. Cô khẽ hỏi:
“Anh nghề từ nhỏ ?”
“Ừ. Nhà ba đời trồng lúa, thêm đậu. Ông nội — trong bức ảnh — từng , hạt đậu phộng là thứ nhỏ bé nhưng dai sức nhất. Nó chịu nắng, gió, đất . Miễn là gieo tin nó.”
“Nghe như đang về chính .”
“Có lẽ. cũng chẳng còn gì ngoài đất .”
Câu đó khiến Miêu Miêu bỗng thấy lòng chùng xuống. Cô đôi bàn tay chai sạn, những vết xước nhỏ vì lao động. Ở nơi yên bình , chẳng cần danh tiếng, chỉ cần một mảnh đất để cắm rễ.
“Anh bao giờ nghĩ đến việc rời làng ?” cô hỏi.
“Có chứ,” đáp vài giây. “ mỗi định , sợ. Vì nếu , ai sẽ giữ ruộng, giữ mộ ông nội, giữ cái nơi nuôi lớn?”
Miêu Miêu im lặng. Trong mắt cô, hình ảnh đàn ông mặt gần gũi xa xôi — như thể thuộc về đất, còn cô chỉ là kẻ lạc bước ghé ngang.
Đến trưa, họ nghỉ bóng cây sung ven ruộng. Lâm Dật lấy từ giỏ hai củ khoai nướng.
“Không món gì sang trọng, chỉ .”
Miêu Miêu nhận lấy, c.ắ.n một miếng, nóng hổi và ngọt lịm.
“Ngon hơn cả bánh ở thành phố.”
“Thật ?”
“Thật. Vì nướng là .”
Lâm Dật khựng , khẽ mỉm . “Cô là vui cả ngày đấy.”
Giữa cái nắng vàng ươm của đồng quê, hai bên , tiếng ve và tiếng gió hòa thành bản nhạc mùa hạ dịu êm.
Chiều đến, họ mang rổ hạt còn về nhà. khi đến cổng, Miêu Miêu thấy một lạ đang đợi — dáng cao, mặc sơ mi trắng, đeo kính gọng mảnh.
Cô ngỡ ngàng:
“Anh… Phong?”
Người đó mỉm , giọng nhẹ mà rõ:
“Lâu quá gặp, Miêu Miêu.”
Lâm Dật khựng , hai . Trong mắt thoáng hiện tia nghi hoặc.
“Cô quen?”
“Ừ… Anh là Phong, bạn học của ở thành phố.”
Phong bước tới, lịch thiệp bắt tay Lâm Dật:
“ là Phong, việc cho một công ty nghiên cứu đất đai. giao khảo sát khu vực để lập dự án du lịch sinh thái.”
“Dự án du lịch?” Lâm Dật hỏi, giọng trầm xuống.
“. Nếu chấp thuận, làng sẽ quy hoạch — đường mới, khu nghỉ dưỡng, nhà mẫu. Miêu Miêu đang ở đây nên tiện ghé.”
Không khí bỗng trở nên lạ lùng. Miêu Miêu ngẩng lên Phong, Lâm Dật. Cô thấy rõ ánh căng thẳng trong ánh mắt hai đàn ông — một bên là quá khứ, một bên là hiện tại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-toi-tro-thanh-co-gai-lang-tong-gia/chuong-20.html.]
Tối đó, khi Phong rời , Miêu Miêu thẫn thờ hiên.
Cô nhớ những ngày còn ở thành phố — nơi Phong từng là bạn thiết, thậm chí là cô từng nghĩ sẽ cùng bước dài lâu. giờ, cách giữa họ chỉ là gian, mà là hai hướng sống khác biệt.
Lâm Dật bước , tay cầm đèn dầu.
“Cô ?”
“Ổn.”
“Nghe họ định biến chỗ thành khu du lịch thật ?”
“Có vẻ . họ dân làng đồng ý .”
Lâm Dật im lặng. Ánh đèn hắt lên gương mặt — nét cương nghị pha chút lo âu.
“Nếu họ thật, đất canh tác sẽ thu . Người trong làng ruộng thì sống ?”
Miêu Miêu nắm chặt vạt áo. “… làng đổi.”
“Cô thể với họ.”
“Anh nghĩ họ sẽ ? Ở thành phố, tiền là thứ mạnh nhất.”
Lâm Dật cô lâu. “Vậy thì chỉ còn cách: giữ lấy điều tin. Giống như gieo hạt — dù đất khô nắng gắt, chỉ cần bỏ, nó vẫn sẽ mọc.”
Cô , lòng dâng lên cảm xúc lạ lùng. Có lẽ cô từng tin thế, nhưng quên mất giữa guồng xoáy đô thị.
Ngày hôm , Phong ở làng để khảo sát. Anh cùng nhóm kỹ sư, đo đạc khắp nơi. Người dân họ với ánh mắt tò mò lo sợ. Tin đồn lan nhanh: đất sẽ thu, làng sẽ dẹp.
Miêu Miêu cố gắng giải thích với rằng gì chắc chắn, nhưng ai cũng lo. Một bà cụ :
“Chúng chỉ trồng lúa. Nếu họ lấy đất, chúng gì để sống?”
Lâm Dật cạnh, im lặng . Khi Phong ngang, lạnh giọng:
“Anh Phong, dự án định san ruộng nhà ?”
Phong đáp điềm tĩnh:
“ chỉ là khảo sát. Mọi quyết định sẽ do công ty và chính quyền.”
“ đang chạm đến thứ nuôi sống cả làng .”
Miêu Miêu giữa hai , cảm nhận rõ làn sóng đối nghịch. Cô , dù họ gì, trong mắt dân làng, Phong đại diện cho thế giới của lợi nhuận — còn Lâm Dật đại diện cho mảnh đất quê hương.
Buổi tối, cô đến tìm Phong.
Anh đang ở trọ nhà trưởng thôn, bàn vẽ bản đồ. Khi thấy cô, :
“Miêu Miêu. Lâu chuyện tử tế.”
“Anh đến đây… thể ngừng dự án ?”
Phong ngẩng lên, ánh mắt dịu :
“Miêu Miêu, cô yêu nơi . cô hiểu — phát triển là điều thể tránh khỏi. Làm du lịch sẽ giúp dân tiền, việc.”
“ họ sẽ mất đất, mất ký ức, mất gốc rễ.”
“Đôi khi, tiến lên, chấp nhận đổi .”
Miêu Miêu lắc đầu. “Anh đổi thật , Phong.”
“Không. chỉ thực tế hơn. Còn cô… vẫn mơ mộng như xưa.”
Cô , nước mắt ứa . Phong gọi với theo:
“Cô ở đây… là vì đàn ông ?”
Miêu Miêu đáp. ánh mắt cô, khi về phía ruộng đậu ngoài xa, tất cả.
Đêm đó, Lâm Dật đến gõ cửa nhà cô.
“Mai định họp dân làng. Cô thể giúp với ? Họ tin cô.”
“ sẽ . nghĩ ích ?”
“Phải thử chứ. Đất , nếu giữ, ai giữ?”
Miêu Miêu , trong lòng dấy lên cảm giác kiên định run rẩy. Cô , từ đây, thứ sẽ còn yên bình như . cô cũng hiểu — cô thể ngoài nữa.
Đêm về khuya. Miêu Miêu sổ, dòng chữ run nhẹ:
"Đậu nảy mầm nhưng bão cũng sắp đến
Có những điều thể cứu bằng lí lẽ - chỉ thể giữ bằng trái tim."
Ngoài hiên, gió thổi mạnh, cuốn theo mùi đất và hương đậu non. Trong lòng Miêu Miêu, một mầm mới cũng đang nảy — mầm của niềm tin, và của tình yêu mà cô dám gọi tên.