《Thập Niên 90: Tôi Trở Thành Cô Gái Làng Tống Gia》 - Chương 21

Cập nhật lúc: 2025-11-01 15:59:01
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sáng hôm , mặt trời kịp xuyên qua hàng tre, tiếng loa phát thanh vang khắp thôn Dư Gia:

“Thông báo, sáng nay chín giờ, dân tập trung ở gốc đa đầu làng để bàn việc đất ruộng. Ai vắng mặt, coi như đồng ý theo quyết định chung.”

Nghe tiếng loa, Miêu Miêu bỏ dở việc phơi tương, vội lau tay chạy sân. Lâm Dật đang ngoài ngõ, tay nắm chặt tờ giấy.

“Cô chứ?”

“Nghe. Họ định họp để bàn chuyện quy hoạch ?”

“Ừ. Mà sợ là họ sẵn phương án.”

Hai , cần thêm. Chỉ bằng một ánh mắt, họ đều hiểu: hôm nay sẽ là một ngày dài.

Đến chín giờ, gốc đa cổ thụ, dân làng tụ đông nghịt. Gốc đa to, rễ chùm xòe như những con rắn già ôm lấy mặt đất. Mùi lá khô, mùi khói rơm, mùi — tất cả hòa thành mùi đặc trưng của nông thôn.

Trên chiếc bàn dài kê tạm bằng hai khúc gỗ, Trưởng thôn Lưu giữa, bên cạnh là mấy mặc áo sơ mi trắng – trong đó Phong. Anh đeo kính, trông vẫn lịch thiệp, nhưng nét mặt hôm nay phần căng thẳng.

Bà con xì xào:

“Nghe họ định khu nghỉ dưỡng.”

“Làm du lịch gì ở đây chứ? Toàn ruộng với ao cá.”

“Nghe bồi thường đấy, mỗi nhà mấy nghìn tệ!”

Miêu Miêu chen , cố giữ giọng bình tĩnh:

“Tiền bồi thường cũng hết. Đất mất thì lấy gì mà sống?”

Một bác nông dân : “ cô Miêu , nhà vài mẫu ruộng, cày bao đời mà vẫn nghèo. Nếu tiền, ít con cái còn học.”

Miêu Miêu định thêm, nhưng Lâm Dật khẽ chạm tay cô, hiệu chờ.

Trưởng thôn Lưu gõ bàn:

“Trật tự nào! Hôm nay mời đến là để phía công ty trình bày. Anh Phong, mời .”

Phong dậy, giọng rõ và ôn tồn:

“Thưa bà con, chúng đến từ công ty Phát triển Du lịch Vạn Tượng. Kế hoạch của chúng là xây dựng một khu du lịch sinh thái kết hợp nghỉ dưỡng. Dự án sẽ mở đường mới, tạo việc , mang khách từ thành phố về. Mỗi hộ dân đền bù theo diện tích ruộng, thể chọn nhận tiền hoặc chuyển sang công nhân trong khu du lịch.”

Cả đám đông ồn ào hẳn lên.

Một cụ ông to: “Tức là ruộng chúng mất hết?”

Phong mím môi: “Tạm thời… sẽ thu hồi một phần để quy hoạch.”

“Phần nào là phần nào?”

“Khoảng… bảy mươi phần trăm.”

Tiếng xì xào biến thành ồn ào. Người thì giận dữ, thì lo lắng. Miêu Miêu lên, giọng dõng dạc:

“Các gọi là phát triển, nhưng hỏi dân làng xem họ ? Ruộng là mạng sống của họ. Tiền cũng tiêu hết, còn đất là gốc.”

Phong cô, ánh mắt d.a.o động:

“Miêu Miêu, hiểu cô lo, nhưng cô cũng chỉ theo chỉ đạo. Mọi thứ sẽ hơn, cô tin.”

Cô lắc đầu:

“Anh hơn, nhưng cho ai? Người thành phố chỗ du lịch, còn dân quê mất nhà. Anh từng sống ở đây ? Anh từng thức dậy trong mùi đất, mùi khói rơm ?”

Giọng cô run, nhưng rắn rỏi.

Một phụ nữ trong làng to:

“Cô Miêu đúng! Chúng cần khu du lịch! Chúng cần ruộng để trồng lúa!”

Tiếng hò reo hưởng ứng. Trưởng thôn Lưu nhăn mặt, cố giữ trật tự.

“Yên nào, yên nào, để . Nếu bà con đồng ý, chúng thể đơn kiến nghị. đầu chịu trách nhiệm.”

Mọi ánh mắt đổ dồn về Miêu Miêu. Cô thoáng sững, Lâm Dật. Anh gật nhẹ, đôi mắt nghiêm nhưng ấm.

,” cô khẽ nhưng chắc nịch.

Phong bước xuống, tiến gần:

“Miêu Miêu, cô đang đẩy rắc rối đấy.”

“Không . chỉ đang giữ thứ vốn thuộc về chúng .”

Sau cuộc họp, làng như chia hai phe. Một bên ủng hộ nhận tiền, bên quyết giữ ruộng. Nhà nào cũng bàn tán, khí nặng nề hơn cả mây mưa tháng bảy.

Miêu Miêu bên bàn, xem tờ đơn kiến nghị. Cô bằng nét chữ ngay ngắn, từng câu chắc nịch:

“Chúng , dân thôn Dư Gia, đồng ý thu hồi đất nông nghiệp để xây khu du lịch. Mong chính quyền xem xét , giữ nguyên sinh kế của dân.”

Lâm Dật bước , đặt lên bàn một giỏ đậu hái.

“Cô thực sự định gửi ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-toi-tro-thanh-co-gai-lang-tong-gia/chuong-21.html.]

“Phải gửi chứ. Nếu lên tiếng, họ sẽ nghĩ dân quê dễ dắt mũi.”

đấy, chuyện thể khiến cô khó.”

Miêu Miêu ngẩng lên, :

“Anh sợ khó ?”

“Ừ. Vì ... thấy cô .”

Cô bật khẽ, nhưng trong lòng dậy sóng. “Yên tâm, mạnh hơn nghĩ.”

Chiều, gió nổi lên. Bà ngoại bên hiên, thở dài:

“Con , chuyện đất cát đừng can dự sâu quá. Người quyền thế, nông dân nhỏ bé địch nổi.”

“Con . nếu con , con sẽ hối hận.”

Bà lặng im, chỉ khẽ :

“Vậy con cứ , nhưng nhớ, đất giữ cũng giữ lòng . Đừng để giận dữ che mất lý lẽ.”

Miêu Miêu gật đầu.

Đêm đó, cô dọc cánh đồng. Ánh trăng loang loáng mặt nước, phản chiếu những mảnh lấp lánh. Tiếng dế kêu râm ran. Xa xa, bóng giữa ruộng — là Lâm Dật.

Anh đang cắm những cọc tre quanh bờ, buộc thêm dây để ngăn nước tràn.

“Anh gì thế giờ ?”

“Bảo vệ ruộng. Đêm nay mưa to đấy.”

“Anh mệt ?”

“Không mệt. Vì đây là nhà.”

Miêu Miêu , mắt cay cay. Cô bước tới giúp , tay nắm lấy sợi dây thừng. Hai cùng buộc, cùng kéo, trong ánh trăng trắng mờ.

Bất chợt, Lâm Dật khẽ:

“Miêu Miêu, nếu thứ đổi thật, cô ?”

Cô ngừng tay, im lặng một lúc lâu đáp:

“Không . chắc sẽ tìm chính , ở đó vẫn đất, trồng đậu.”

Anh cô, nụ chua xót:

“Còn , chắc chẳng nữa. sinh từ đất , nếu rời ... chẳng còn là ai.”

Một cơn gió thổi qua, hạt mưa đầu tiên rơi xuống. Miêu Miêu ngẩng lên, nước mưa hòa tóc, mắt. Cô bỗng :

“Nếu là đất, thì hạt đậu — để mọc rễ cạnh .”

Lâm Dật sững . Câu nhẹ như gió, nhưng đ.â.m thẳng tim. Anh gì, chỉ cầm lấy tay cô, siết khẽ. Trong đêm mưa, cần lời nào nữa, cả hai đều hiểu — giữa họ, thứ gì đó đ.â.m chồi.

Hôm , Miêu Miêu mang đơn kiến nghị lên trấn. Trưởng thôn Lưu dám ngăn, nhưng khuyên:

“Cô Miêu, nể cô lắm. dễ .”

“Dù khó, vẫn .”

Phong ở đầu ngõ, thấy cô ngang liền gọi:

“Cô thực sự đối đầu với ?”

“Không đối đầu. chỉ cúi đầu.”

Anh cô, ánh mắt pha lẫn ngưỡng mộ và tiếc nuối.

“Miêu Miêu… Nếu cô thua, sẽ giúp cô rời khỏi đây.”

“Cảm ơn, nhưng định thua.”

Cô bước , bóng dáng nhỏ bé giữa con đường đất đỏ. Mỗi bước chân đều in dấu bùn, nhưng cũng là dấu của niềm tin.

Phong theo, thở dài. Anh , cô gái năm xưa hiền lành, trầm lặng giờ khác — ánh mắt cô sáng như lửa, rực lên giữa làng quê tưởng như yên bình.

Buổi tối, Lâm Dật trở về từ ruộng, thấy bàn bức thư Miêu Miêu để . Chỉ vài dòng chữ ngắn:

nộp đơn . Dù kết quả thế nào, vẫn tin — đất sẽ hiểu lòng .”

Anh , lòng tràn nỗi lo lẫn tự hào. Ngoài , trời đổ mưa, hạt nặng như trút. Anh đồng, mường tượng bóng cô giữa sương gió — nhỏ bé mà kiên cường, như hạt đậu phộng bám chặt đất.

Đêm xuống, trong tiếng mưa rơi rả rích, bà ngoại khẽ :

“Thời con bé, Miêu Miêu sợ sấm lắm. Giờ thì… nó mạnh mẽ như cây đa đầu làng .”

Lâm Dật khẽ đáp:

“Ừ. cây đa cũng cần che gió.”

Ông im, tiếng mưa rơi, lòng dội một câu hỏi:

“Liệu ai bảo vệ đất, và ai bảo vệ ?”

Loading...