Buổi sáng hôm , trời âm u lạ thường. Mây đen tụ về như sắp đổ cơn giông, khí trong làng nặng trĩu. Mùa hè năm nay đến sớm, oi bức và thất thường, khiến thở dài mong một trận mưa rửa sạch hết bụi bặm.
Tống Miêu Miêu đang hiên, tay thoăn thoắt gói mấy túi khô mới phơi. Hương thơm dìu dịu lan trong gió, quyện cùng mùi cỏ non khiến lòng nhẹ nhõm. Cô ngẩng đầu xa xa — ngoài cánh đồng, Lâm Dật đang cúi sửa ống nước tưới rau, áo ướt đẫm mồ hôi.
Cô bỗng thấy sống mũi cay cay. Anh vẫn như thế, việc mệt, chỉ khi thấy cô .
“Trông gì mà trông ghê ?” – hét vọng , giọng pha chút trêu chọc.
Miêu Miêu khẽ , đáp :
“Xem ngã xuống mương để còn cứu!”
“Thế nếu ngã thật thì cô cứu ?”
“Còn tùy! Xem hôm nay tâm trạng !”
Cả hai cùng bật , tiếng vang trong khí ẩm ướt của ngày sắp mưa.
Khi Lâm Dật gần, mồ hôi vẫn còn đọng cổ, Miêu Miêu vội lên đưa cái khăn vải.
“Lau , ốm.”
Anh nhận lấy, đôi mắt sáng cô đầy ý :
“Người con gái mà quan tâm là tình ý đấy.”
“Anh thôi !” – cô khẽ lườm, giọng nhỏ xíu – “ quan tâm vì sợ bệnh bắt nấu cháo cho đấy.”
“Vậy mai bệnh thử xem, cô nấu ?”
Cô đỏ mặt, giơ tay giả vờ đánh: “Anh mà nữa, té nước cho ướt hết !”
Bỗng ầm! — tiếng sấm nổ vang trời. Giọt mưa đầu tiên rơi xuống hiên, nặng hạt và đan dày. Lâm Dật kéo tay cô chạy trong nhà. Hai kịp trú thì mưa đổ như trút.
Gió tạt nước hắt cửa sổ, Miêu Miêu vội đóng . Trong nhà chỉ còn tiếng mưa rơi ào ạt, tiếng nước đập mái ngói cũ. Hơi ẩm phảng phất mùi đất mới.
Cô pha hai tách , đặt lên bàn gỗ. “Anh tạm , đợi mưa tạnh về.”
Lâm Dật khẽ gật đầu, mắt quanh gian nhà nhỏ — thứ đều ngăn nắp, sạch sẽ, nhưng giản dị đến mức gì thừa. Anh mỉm : “Cô đúng là chăm nhà ghê thật.”
Miêu Miêu đáp nhẹ: “Thói quen thôi. Ở cũng tự , chứ đợi khác giúp thì chẳng khi nào xong.”
Một lát , khi đang chuyện, Lâm Dật bỗng thấy kệ gỗ một phong thư cũ, giấy ố vàng, góc còn dính chút bùn. Anh tò mò hỏi:
“Cái là gì ? Thư ai gửi ?”
Miêu Miêu thoáng khựng , tay chạm lên mép bàn. Một giây trôi qua, cô mới nhỏ:
“Là thư của ba .”
Giọng cô trầm xuống, đôi mắt khẽ d.a.o động. “Ba công tác năm mười tuổi, mất tích… Hồi , gửi về duy nhất lá thư . giữ đến giờ.”
Lâm Dật im, ánh mắt dịu . Anh hỏi thêm, chỉ lặng lẽ cô mở thư. Giấy nhăn, nhưng nét chữ vẫn rõ ràng — nắn nót, ngay ngắn.
“Miêu Miêu , con ngoan, giúp bà, sống vui. Khi nào ba về, ba sẽ mang cho con một con diều thật to. Nhớ nhé, đừng quên mỗi ngày…”
Giọng cô nghèn nghẹn khi . Mấy năm qua, cô mạnh mẽ, kiên cường, nhưng vẫn lúc chỉ nhỏ bé như khi xưa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-toi-tro-thanh-co-gai-lang-tong-gia/chuong-22.html.]
Lâm Dật khẽ lên tiếng:
“Ba cô chắc chắn tự hào về cô lắm. Giờ cô bao nhiêu thứ, ai cũng quý, làng ai chẳng nhắc tên Tống Miêu Miêu.”
Cô bật , giấu cảm xúc:
“Anh giỏi mấy câu ghê. … cảm ơn.”
Một tia chớp lóe ngoài cửa sổ, rọi sáng hai gương mặt. Giữa gian im lặng, chỉ còn tiếng mưa gõ đều, Miêu Miêu thấy lòng yên ả lạ thường.
Sau cơn mưa, trời hửng lên. Làng quê rửa sạch bụi, ánh hoàng hôn loang khắp mặt ruộng. Lâm Dật dậy, sang nhỏ:
“Mai qua sớm nhé. chuyện .”
“Chuyện gì thế?”
“Mai .” – Anh , mắt ánh lên điều gì đó khiến tim cô khẽ loạn nhịp.
Sáng hôm , Miêu Miêu đang phơi quần áo thì thấy Lâm Dật xuất hiện, tay cầm một xấp giấy.
“Cô xem thử .”
“Gì đây?”
“Kế hoạch hợp tác trồng rau sạch cho chợ huyện. tính thử mở rộng thêm, mà một thì mệt. cô cùng .”
Cô ngạc nhiên, mở xem. Anh vẽ sơ đồ đất, tính toán chi phí, thậm chí ghi chú cả phần chia lợi nhuận. Mọi thứ rõ ràng, chỉn chu.
“Anh nghiêm túc thật ?”
“Ừ. nghĩ cô đầu óc tính toán , hiểu dân làng. Chúng hợp tác chắc chắn .”
Miêu Miêu im lặng hồi lâu. Cô nhớ đến giấc mơ của — một ngày nào đó, cô thể tạo công việc cho , để phụ nữ trong làng xa thuê. Giờ, cơ hội đang mắt.
“Được,” cô , ánh mắt sáng lên, “nhưng đừng nghĩ dễ tính. góp công, góp đất, chia đều nha.”
Lâm Dật bật : “Cô đúng là Tống Miêu Miêu đấy. Nói chuyện là y như đang điều khoản hợp đồng.”
“Thế mới gọi là ăn nghiêm túc chứ!”
Cả hai , cùng cánh đồng đo đất. Nắng mưa vàng óng, cỏ xanh mướt. Lâm Dật vẽ vạch bằng que tre, Miêu Miêu ghi chép sổ nhỏ. Bầu trời cao trong, tiếng chim ríu rít, gió mang theo mùi đất mới.
Miêu Miêu bóng cúi xuống đo từng hàng, lòng khẽ xao động. Anh chỉ là trai lắm chuyện như ngày đầu cô gặp nữa — là ước mơ, lý tưởng, và đang dần kéo cô nhịp sống .
Chiều muộn, khi công việc xong xuôi, hai nghỉ bên bờ ruộng.
Miêu Miêu hỏi nhỏ:
“Anh thật sự tin ?”
Lâm Dật cô, nghiêm túc:
“ bao giờ nghi ngờ cô. Ở cái làng , tin nhất — chỉ Tống Miêu Miêu thôi.”
Cô im lặng, nhưng nụ mơ hồ nở môi. Ngoài , mây trắng trôi lững lờ, mặt trời đỏ dần. Gió thổi nhẹ qua cánh đồng lúa non, mùi hương quê lan khắp gian.
Và trong khoảnh khắc , Miêu Miêu nhận — cuộc sống giản dị , với mưa, nắng, đất và , đang trở thành phần thể thiếu trong tim cô.