《Thập Niên 90: Tôi Trở Thành Cô Gái Làng Tống Gia》 - Chương 24
Cập nhật lúc: 2025-11-01 16:20:56
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1gARX6rSHn
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau gần hai tháng gieo trồng, mảnh ruộng thử nghiệm của Tống Miêu Miêu và Lâm Dật giờ phủ một màu xanh mướt mắt. Rau cải, rau muống, cà chua, dưa leo… từng luống nối tiếp , thẳng hàng và khỏe mạnh. Những hạt giống nhỏ bé mà họ từng nâng niu giờ thành hình, rung rinh nắng.
Miêu Miêu giữa cánh đồng, tay nắm chặt cuốn sổ ghi chép. Trên khuôn mặt rám nắng là nụ nhẹ mà rạng rỡ. Bao ngày vất vả, bao giọt mồ hôi đổ xuống — cuối cùng cũng đền đáp.
“Lâm Dật, xem! Cà chua chín !” – cô reo lên, giọng vui như trẻ con.
Anh từ đầu luống bên , tay cầm chiếc rổ tre. “Đừng hái vội, để coi độ chín .”
“Anh lúc nào cũng cẩn thận quá mức.”
“Thì thế chứ. Cô quên là đang thử nghiệm ? Còn ghi chép tỉ lệ năng suất nữa.”
Miêu Miêu phồng má, nhưng cũng . Cô đúng. Dự án chỉ là chuyện cá nhân – nếu thành công, cả làng Tống Gia sẽ cơ hội chuyển đổi sang mô hình trồng rau sạch, xuất bán cho chợ đầu mối ở huyện.
Hôm nay, họ dự định thu hoạch một phần nhỏ để kiểm tra chất lượng. Khi Miêu Miêu cúi xuống cắt từng bó rau, lòng cô bỗng thấy dâng tràn một niềm tự hào — chỉ vì công sức, mà vì dám tin, dám bắt đầu.
Đến trưa, cả hai cùng nghỉ gốc xoan cuối ruộng. Lâm Dật mở chiếc hộp cơm mang theo: cơm nấu từ gạo mới, vài miếng cá kho, ít rau luộc. Anh đẩy sang nửa hộp:
“Cô ăn , phần của cô đây.”
“ mang cơm mà.”
“Thì ăn thêm. Làm việc cật lực cả buổi sáng .”
Miêu Miêu ngần ngừ, nhận lấy. Hai cạnh , lặng lẽ ăn, chỉ tiếng gió lùa qua những tán cây.
Bỗng cô bật : “Anh , nếu thấy chắc đồn ‘ăn cơm chung’ nữa.”
Lâm Dật suýt nghẹn, nhưng cũng theo: “Ờ, khi bắt đầu tính ngày cưới giúp luôn chứ.”
Miêu Miêu lườm : “Anh đừng linh tinh.”
“Không , cô đỏ mặt thế mà.”
Cô giấu nụ vạt áo, lảng sang chuyện khác: “Anh , định ở làng lâu ?”
Anh ngước lên, ánh mắt chậm rãi: “ . nếu thứ thuận lợi, mở rộng dự án. Mà… nếu cô còn ở đây, chắc cũng chẳng .”
Miêu Miêu im bặt. Trong lòng cô, thứ gì đó mềm mại lan , như dòng nước len qua kẽ đất. cô đáp. Cô sợ chỉ cần thêm một câu, khí sẽ vỡ tan.
Chiều hôm , trời đổ nắng vàng mật. Mấy trong làng ngang đều ghé xem. Bà Lưu ở đầu xóm trầm trồ:
“Trời đất ơi, rau gì mà mướt thế ! Coi kìa, sâu, úa. Hai đứa bây kiểu chi mà giỏi dữ.”
Lâm Dật chỉ : “Tụi cháu chỉ đúng cách thôi, phun thuốc, chỉ dùng phân hữu cơ ủ bằng men sinh học.”
“Ờ, thấy hiện đại. Mà thiệt nha, hai đứa hợp tác ghê.”
Câu khiến Miêu Miêu đỏ mặt, nhưng cô cãi. Thay đó, cô quanh — dân bắt đầu hào hứng bàn về việc học theo. Những ánh mắt ban đầu từng hoài nghi giờ chuyển sang khâm phục.
Tối đó, cô ghi trong nhật ký:
“Ngày thứ 62 – Thu hoạch thử. Kết quả . Người làng bắt đầu tin. Lâm Dật mở rộng. cũng thử xem, giới hạn của đến .”
Dưới dòng chữ , cô vẽ một bông rau nhỏ.
Vài ngày , một nhóm thương lái từ huyện về làng, tin rau sạch mới. Họ kiểm tra kỹ, hỏi han cẩn thận. Khi rau trồng bằng phương pháp tự nhiên, sổ ghi chép rõ ràng, họ gật gù tán thưởng.
“Chúng sẵn sàng thu mua nếu sản lượng định. Giá cao hơn rau thường mười phần trăm.”
Lâm Dật bắt tay họ, Miêu Miêu cạnh mà lòng rộn ràng như tiếng trống hội. Cả hai , gì, nhưng ánh mắt cho ngàn lời.
Khi đoàn thương lái rời , Miêu Miêu khẽ thốt:
“Cuối cùng cũng chịu mua.”
“. Từ hôm nay, còn chỉ là ‘thử nghiệm’ nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-toi-tro-thanh-co-gai-lang-tong-gia/chuong-24.html.]
Anh , giọng như gió thổi lòng cô, khiến tim đập nhanh hơn.
Buổi tối, làng mở một buổi họp nhỏ. Trưởng thôn, các hộ dân, và vài già đến xem mô hình. Lâm Dật trình bày kế hoạch nhân rộng, Miêu Miêu phụ chiếu slide bằng chiếc máy chiếu cũ mượn từ trường tiểu học.
Ánh sáng vàng chiếu lên tấm vải trắng, giọng trầm mà chắc:
“Chúng chỉ trồng rau, mà đang đổi thói quen. Đất làng , nước làng sạch, chỉ cần cách, sẽ nên thương hiệu riêng.”
Mọi im lặng , ánh mắt sáng dần lên. Một bác nông dân lớn tuổi :
“Trước tưởng tụi trẻ chỉ cho vui. Giờ thấy thật, tin .”
Tiếng vỗ tay vang lên. Miêu Miêu quanh, cảm giác như cố gắng đều đền đáp. Cô liếc sang Lâm Dật — đang , nụ bình dị mà ấm đến lạ.
Đêm về, trăng non treo mái ngói. Miêu Miêu ngoài hiên, tay là tách nóng. Gió mùa hạ lùa qua mái tóc, mang theo mùi rau non còn đọng sương.
Tiếng bước chân khẽ vang, Lâm Dật xuất hiện với chiếc áo khoác mỏng. Anh đưa cho cô túi bánh nếp:
“Bà nội cô gửi nè. ghé qua.”
“Bà nội thích quá đấy.”
“Cũng thôi, ngoan mà.”
Cả hai cùng bật . Một lúc , chậm rãi :
“Miêu Miêu, cảm ơn cô vì tin .”
Cô khẽ đáp: “Anh cũng . Nếu , chẳng dám bắt đầu.”
Im lặng bao phủ lấy họ, chỉ còn tiếng côn trùng rả rích. Trong thứ tĩnh lặng , điều gì đó nảy mầm — dịu dàng, bền bỉ, như chính những hạt giống họ từng gieo xuống mảnh đất .
Vài ngày , mưa rào ghé qua làng. Cơn mưa mùa hạ đến nhanh, tạnh cũng nhanh, để ruộng từng giọt nước long lanh. Miêu Miêu đội nón lá, bước giữa đồng kiểm tra luống rau. Lâm Dật theo , che chiếc ô lớn.
“Cô ướt , .”
“Không , coi xem nước tràn sang luống mới .”
“Cứng đầu thật.”
Anh kéo nhẹ tay cô. Cô , bất ngờ ánh mắt giữ chặt. Trong cơn mưa lất phất, họ gần đến mức thể rõ nhịp thở của . Một nhịp, hai nhịp…
“Miêu Miêu.” – Anh gọi khẽ. – “Nếu thích cô, cô tin ?”
Cô sững , mưa rơi ướt mái tóc, trượt xuống má lạnh buốt. Trái tim đập mạnh, như thoát khỏi lồng ngực. Cô , chỉ .
Lâm Dật khẽ : “Thôi, coi như chơi. Đừng để ý.”
“Không.” – Cô lắc đầu, giọng nhỏ nhưng dứt khoát. – “… tin.”
Khoảnh khắc , mưa ngừng như cắt ngang. Chỉ còn gió thổi qua cánh đồng và hai con lặng giữa thiên nhiên, giữa tất cả những điều giản dị mà chân thành nhất.
Đêm đó, Miêu Miêu ghi trong sổ:
“Ngày 70 – Rau phát triển . Thương lái hứa thu mua tuần tới. Và… một điều mới. chắc nên gọi tên là gì. lẽ, đó là hạnh phúc.”
Cô đặt bút xuống, mỉm ánh trăng ngoài cửa sổ. Cả làng đang yên giấc, chỉ tiếng ếch kêu ao, tiếng gió lướt qua hàng tre.
Trên bàn, bó rau đầu tiên cô gói cẩn thận trong giấy báo. Một món quà nhỏ, dành cho cùng cô suốt chặng đường .
—
Sáng hôm , khi mặt trời nhú lên khỏi đồi, Tống Miêu Miêu bước cổng, tay cầm bó rau . Gió sớm mơn man, mang theo mùi đất mới. Xa xa, bóng Lâm Dật đang tới, tay xách thùng phân hữu cơ, miệng huýt sáo khe khẽ.
Cô khẽ gọi: “Anh Dật!”
Anh , rạng rỡ: “Sẵn sàng cho vụ mới ?”
Miêu Miêu gật đầu. Ánh nắng rơi lên họ, trong trẻo như khởi đầu của một mùa khác — mùa của hy vọng, của tình yêu, và của những giấc mơ xanh đang lớn dần lên giữa làng quê nhỏ bé .