《Thập Niên 90: Tôi Trở Thành Cô Gái Làng Tống Gia》 - Chương 25

Cập nhật lúc: 2025-11-01 16:25:48
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Buổi sáng ở làng Tống Gia hôm rực rỡ hơn ngày. Trên cánh đồng rau, từng giọt sương còn đọng lá long lanh như hạt ngọc, gió nhẹ thổi mang theo hương thơm thoang thoảng của đất mới, mùi rau non, và cả chút hăng nồng dễ chịu khiến lòng say. Tống Miêu Miêu khoác chiếc áo vải mỏng, những luống rau thẳng tắp mà lòng ngập tràn cảm xúc.

Vụ thu đầu tiên kết thúc trọn vẹn. Lứa rau đầu bán chạy, thương lái về tận nơi thu mua, còn bà con trong làng thì kéo đến học hỏi cách trồng. Bây giờ, cô và Lâm Dật đang chuẩn cho vụ kế tiếp — , chỉ để thử, mà để thực sự khởi nghiệp.

Lâm Dật bước đến, tay cầm xấp tài liệu:

“Đây là bản kế hoạch mới sửa . thêm phần ‘hợp tác hộ dân’. Nếu mở rộng, chia phần rõ ràng.”

Miêu Miêu nhận lấy, liếc qua những dòng chữ ngay ngắn, nắn nót: “Anh nghiêm túc ghê.”

“Đương nhiên. Mình mà nửa vời, bà con dám tin theo.”

“Anh đúng là… khô khan đáng tin.”

Câu bật tự nhiên đến mức khi Miêu Miêu nhận , mặt cô đỏ bừng. Còn Lâm Dật chỉ khẽ , đôi mắt ánh lên niềm vui kín đáo.

“Thế là khen ?”

“Không. chỉ… thật thôi.”

“Thật thì .” – Anh đáp, giọng nhẹ như gió, nhưng tim cô thì bỗng loạn nhịp.

Đầu tháng , nhóm thương lái từ huyện , kèm theo vài từ một siêu thị nhỏ ở thị trấn. Họ đặt hàng thường xuyên nếu làng Tống Gia thể đảm bảo sản lượng và chất lượng định.

Trưởng thôn mời Miêu Miêu và Lâm Dật đến họp. Trong căn nhà văn hóa nhỏ, khí rộn ràng hẳn.

“Cô Tống, Lâm ,” trưởng thôn , “hai đứa lắm. Giờ đặt hàng , tính cách mở rộng. dự định lập ‘Tổ sản xuất rau sạch Tống Gia’. Hai đứa đồng ý tổ trưởng ?”

Miêu Miêu và Lâm Dật , ngỡ ngàng cùng .

“Chúng cháu sẵn sàng ạ.”

Tin lan nhanh khắp làng. Những từng nghi ngờ giờ hồ hởi đăng ký tham gia. Cụ Năm, từng bảo “rau sạch chỉ tốn công vô ích”, giờ còn xin góp đất thử thêm luống.

Buổi chiều, cả làng đồng. Tiếng cuốc đất, tiếng vang khắp nơi. Lâm Dật giữa ruộng, hướng dẫn chỉ từng thao tác: “Không cần bón phân hóa học , chỉ cần ủ rơm, trấu, với ít men sinh học là .”

Còn Miêu Miêu thì hướng dẫn cách ghi chép, phân công nhóm chăm tưới, nhóm kiểm tra sâu bệnh.

Bà con mà thích thú, ánh mắt sáng lên niềm tin. Lần đầu tiên bao năm, dân làng Tống Gia thấy đang điều gì đó mới mẻ, đáng tự hào.

Tối đó, Miêu Miêu nhà, sổ nhật ký:

“Ngày 83 – Dự án rau sạch chính thức mở rộng. Mọi tin tưởng. Lâm Dật hôm nay ‘trông như dẫn đường’. . lẽ đúng – chỉ , mà cả làng đều đang tự tìm đường cho .”

Bà nội bước , tay cầm chén nóng:

“Con vui chứ?”

“Dạ, vui lắm bà ạ. Con thấy cố gắng của đáng giá thật.”

“Ừ, bà thấy con khác . Không còn là con bé chỉ ôm mấy quyển sách nữa.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-toi-tro-thanh-co-gai-lang-tong-gia/chuong-25.html.]

Miêu Miêu khẽ . Cô lên trời – đêm sáng đến lạ.

Vài ngày , Lâm Dật báo với cô một tin bất ngờ.

“Miêu Miêu, trường Đại học Nông nghiệp gửi thư mời về giảng viên hỗ trợ chương trình ‘Xây dựng nông thôn mới’. Họ ở thành phố vài tháng để tham gia đào tạo.”

Miêu Miêu sững . Cô tưởng như gió lùa qua, lạnh và trống trải.

“Anh… sẽ ?”

“Chắc là . Cơ hội cho cả dự án. thể học thêm kỹ thuật, tìm đầu định hơn cho làng.”

“Ờ… cũng đúng.” – Cô gật đầu, cố giấu cảm xúc trong giọng .

Lâm Dật cô thật lâu:

“Cô giận chứ?”

“Giận gì chứ. Ai mà chẳng bên cạnh hơn.”

“Người bên cạnh?” – Anh khẽ nhắc , giọng trầm xuống, khiến cô vội .

“Thôi, mau chuẩn . còn kiểm tra đống sổ ghi chép nữa.”

Cô bước nhanh, để giữa ánh chiều đang tắt, lặng im như cánh đồng vụ gặt.

Những ngày đó, Miêu Miêu bận rộn đến mức thời gian nghĩ ngợi. Cô hướng dẫn bà con, soạn kế hoạch, liên hệ thương lái. mỗi thấy chiếc áo khoác để quên trong kho, lòng cô chùng xuống.

Đêm ngày , Lâm Dật ghé qua. Trên tay là chùm hoa rau cải nhỏ, còn dính chút đất.

“Cho cô . Hoa rau đầu mùa nở .”

Miêu Miêu cầm lấy, khẽ : “Đẹp quá. bao giờ để ý hoa rau cũng hương nhẹ như thế.”

“Ừ. Nó nhỏ, nhưng nếu để gần, sẽ thấy mùi thanh. Giống như… quý.”

Cô cúi đầu, tim đập rộn. Trong bóng tối, chậm rãi tiếp:

lâu . Khi về, thấy khu ruộng phủ đầy hoa rau. Và… cô vẫn ở đây, chờ .”

Miêu Miêu đáp, chỉ . ánh mắt là câu trả lời.

Ngày Lâm Dật rời làng, trời nắng đến lạ. Cả làng tiễn tận bến xe. Miêu Miêu chỉ xa xa, tay nắm chặt bó hoa rau tặng. Anh , mỉm , ánh dừng nơi cô thật lâu — , nhưng dường như điều gửi gắm trong ánh mắt .

Xe chuyển bánh, bụi đường mờ mịt. Miêu Miêu vẫn đó, đến khi bóng xe chỉ còn là chấm nhỏ cuối con dốc. Cô khẽ thì thầm, như với chính :

“Nhất định về, Lâm Dật.”

Tối đó, cô mở sổ nhật ký, thêm dòng cuối cùng của ngày hôm :

“Ngày 90 – Anh rời làng. Cánh đồng vẫn xanh. Mùi hoa rau vẫn phảng phất. nhận , điều quý giá nhất là kết quả, mà là cùng đến đoạn .”

Ngoài , gió nhẹ lay hàng tre. Hoa rau nở rộ ánh trăng, trắng muốt và thơm thoang thoảng — thứ hương giản dị, bền bỉ, như lời hứa hết giữa hai .

Loading...