《Thập Niên 90: Tôi Trở Thành Cô Gái Làng Tống Gia》 - Chương 28

Cập nhật lúc: 2025-11-02 03:26:42
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mùa đông vẫn kéo dài, nhưng nắng dài hơn một chút buổi sáng. Sương mù vẫn dày đặc, nhưng mỗi khi mặt trời ló , ánh sáng bạc loang bờ tre, mái ngói, khiến Tống Gia như phủ một lớp kim tuyến mỏng.

Miêu Miêu thức dậy sớm như thường lệ. Bà nội để sẵn nước nóng, bát cháo còn bốc bàn. Cô quàng khăn, sân, cảm nhận khí lạnh cắt da nhưng trong lành. Hôm nay cô một kế hoạch đặc biệt: gieo thử những hạt cải mới mà trạm hỗ trợ gửi.

Nhóm phụ nữ trong xóm chờ. Ánh mắt họ lấp lánh niềm tin, nhưng cũng chút lo lắng: vụ đông nếu thất bại, mùa xuân sẽ khó trọn vẹn. Miêu Miêu mỉm , giọng nhẹ nhưng chắc:

— Đừng sợ, cứ theo . Cây cối cần thời gian, giống như lòng .

Họ bắt đầu việc. Miêu Miêu cẩn thận bón phân, kiểm tra đất, hướng dẫn cách đặt hạt, cách che phủ để giữ ấm. Gió lạnh thổi mặt, nhưng họ việc say sưa, như đang gieo hy vọng đất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-toi-tro-thanh-co-gai-lang-tong-gia/chuong-28.html.]

Chiều xuống, xưởng may vang tiếng máy, nhưng hôm nay Miêu Miêu chỉ giữa mà còn thử dạy thêm vài chi tiết cải tiến mới, từ kỹ thuật rút chỉ đến cách tận dụng vải vụn. Các cô phụ nữ chăm chú, tay nhanh thoăn thoắt, ánh mắt rạng rỡ. Miêu Miêu họ, thấy giống như những mầm cây đang nảy chồi — cần chăm sóc, cần kiên nhẫn.

Giữa lúc bận rộn, Miêu Miêu nhận thêm một bức thư từ Lâm Dật. Lần , kể về dự án nước ngoài, những khó khăn lẫn cơ hội, và một nữa nhắc nhở cô giữ sức khỏe, giữ niềm tin. Miêu Miêu xong, thở dài, đặt bút xuống. Nỗi nhớ trộn lẫn với trách nhiệm, nhưng cô để bản gục ngã. Cô nhanh vài dòng trả lời, kể về vụ gieo hạt, về những nụ của làng, về cách đang cùng vượt qua mùa đông.

Đêm xuống, Miêu Miêu sân bầu trời đầy . Sương lạnh tóc cô ướt nhẹ, nhưng cô vội . Cô đặt tay lên viên đá xanh Lâm Dật tặng, như cảm nhận sự vững chãi, sự kiên nhẫn. Cô thì thầm:

— Anh xa, vẫn gieo hạt… gieo niềm tin, gieo hy vọng.

Trong những tuần tiếp theo, từng luống cải nhú lên, từng mẻ váy xếp gọn, từng bức thư qua — tất cả đều là minh chứng cho nỗ lực âm thầm nhưng bền bỉ. Mùa đông Tống Gia tuy lạnh, nhưng trong lòng Miêu Miêu, một mùa xuân đang chuẩn , từ từng hạt giống, từng bàn tay, từng lời hứa.

Và Miêu Miêu hiểu một điều: mùa đông chỉ là thử thách, mà còn là thời gian để gieo những hạt , để trồng nên một Tống Gia mới — một Tống Gia vững chãi, đầy tình , và vẫn luôn chờ ngày nở hoa.

Loading...