《Thập Niên 90: Tôi Trở Thành Cô Gái Làng Tống Gia》 - Chương 33
Cập nhật lúc: 2025-11-02 03:34:33
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7AVO0fjEk3
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bốn năm trôi qua kể từ ngày cô con gái của Miêu Miêu và Lâm Dật cất tiếng chào đời. Tống Gia da đổi thịt, nhưng vẫn giữ nguyên nhịp sống yên bình và gần gũi. Những luống rau xanh mướt, những bông hoa dại mọc ven bờ tre, cùng cánh đồng trải dài, giờ đều trở thành “sân chơi” cho cô bé bốn tuổi tinh nghịch.
Sáng sớm, tiếng gà gáy vang vọng khắp làng, Miêu Miêu tỉnh dậy, nấu bữa sáng cho gia đình. Trong khi Miêu Miêu chuẩn bữa ăn, Lâm Dật đồng cùng công nhân hợp tác xã kiểm tra các luống rau. Cô con gái nhỏ, với mái tóc đen mượt, đôi mắt tròn xoe, chạy quanh sân, tay cầm một bông hoa dại, miệng ríu rít:
— Mẹ ơi, hoa nở kìa!
Miêu Miêu mỉm , rót cháo bát nhỏ con:
— Ừ, con gái của thật khéo quan sát. nhớ, nhổ hết hoa, để hoa còn cho ong bướm nữa.
Cô bé lắng , gật đầu nghiêm túc, chạy vòng quanh sân, thỉnh thoảng dừng để ngắm bông hoa, hớn hở chạy về phía . Lâm Dật từ ngoài đồng trở về, tay nắm thêm một vài bó rau xanh mới thu hoạch. Anh thấy con, mắt ánh lên niềm vui khôn tả:
— Con gái thật cách hạnh phúc.
Cả ba xuống bàn ăn, ánh nắng ban mai chiếu qua khung cửa, soi sáng bữa cơm giản dị. Cô bé ăn ngon lành, thỉnh thoảng kể cho bố những câu chuyện ngây thơ về những chú chim, những con mèo trong làng, những trò nghịch ngợm với bạn hàng xóm. Miêu Miêu và Lâm Dật , theo, ánh mắt dõi theo từng cử chỉ nhỏ, từng nét tinh nghịch khuôn mặt con.
Sau bữa sáng, Miêu Miêu dẫn con vườn, nơi những luống rau và hoa dại vẫn xanh . Cô dạy con cách chăm sóc rau, cách tưới nước, cách nhổ cỏ. Lâm Dật bên cạnh, quan sát công việc trong vườn, dạy con nhận từng loại rau, từng loại hoa. Cô bé học nhanh, đôi tay nhỏ xíu nhưng chăm chỉ, thỉnh thoảng đưa bông hoa nhánh rau cho bố xem với niềm tự hào:
— Mẹ ơi, con !
Buổi trưa, khi ánh nắng lên cao, họ trở nhà, chuẩn bữa ăn. Miêu Miêu và Lâm Dật chia việc bếp núc, nấu ăn dạy con cách sắp xếp bàn ăn, cách gấp khăn, cách rửa rau. Mọi thứ thực tế, mang tính giáo dục, giúp cô bé dần hình thành thói quen chăm sóc bản và quan tâm đến khác.
Chiều đến, Lâm Dật dẫn con đồng, chỉ cho con cách nhận cây sâu bệnh, cách bón phân, cách tưới nước đúng cách. Miêu Miêu bên quan sát, thỉnh thoảng thêm vài lời nhắc nhở, hoặc cúi xuống nhổ một cọng cỏ cho con xem, giải thích tận tường. Họ cùng việc, là lao động, là trò chơi, là cách vun đắp tình yêu thương trong gia đình.
Một buổi chiều nọ, khi mặt trời dần lặn rặng tre, cô bé chạy đến bên bố , giọng hớn hở:
— Bố ơi, ơi, con trồng hoa ở chỗ chơi!
Miêu Miêu con, khẽ:
— Được thôi, nhưng con hứa sẽ chăm sóc, nhổ hoa khi đủ lớn.
Cô bé gật đầu nhiệt tình, Lâm Dật đặt tay lên vai con, mắt ánh lên niềm tự hào:
— Bố tin con sẽ . Chúng cùng trồng, cùng chăm sóc, như mới vui.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-toi-tro-thanh-co-gai-lang-tong-gia/chuong-33.html.]
Cuộc sống của họ trôi qua đều đặn, mỗi ngày đều niềm vui nhỏ. Những buổi sáng trong vườn, những buổi chiều tưới rau, những buổi tối bên hiên , tất cả đều trở thành ký ức ấm áp, giúp tình yêu vợ chồng càng thêm sâu sắc. Miêu Miêu nhận , tình yêu chỉ là nụ hôn, lời , mà là sự đồng hành trong từng việc , là cùng vượt qua khó khăn, là dạy dỗ con cái bằng chính tình yêu và sự kiên nhẫn.
Một buổi tối, khi cô bé ngủ say, Miêu Miêu và Lâm Dật bên hiên, tay nắm tay , bầu trời đầy . Lâm Dật nhẹ giọng:
— Anh thấy hạnh phúc quá, con lớn lên, em vẫn vững vàng bên , cảm nhận nỗ lực đều xứng đáng.
Miêu Miêu tựa đầu lên vai :
— Em cũng . Cuộc sống giản dị nhưng tràn đầy niềm vui. Chúng cùng gieo trồng tình yêu, và bây giờ, con, em thấy điều đó thật tuyệt vời.
Những ngày đó, họ tiếp tục vun đắp tình cảm bằng những việc nhỏ: cùng con đồ chơi từ lá cây, dạy con hát những bài hát về thiên nhiên, cùng chợ mua thức ăn, cùng chuẩn bữa cơm gia đình. Mỗi khoảnh khắc đều trở thành dịp để họ gần gũi, để tình cảm trở nên sâu sắc hơn.
Một buổi chiều mùa hạ, khi thu hoạch xong, Lâm Dật kéo tay Miêu Miêu mép bờ ao, nơi hoa sen bắt đầu nở. Anh đặt tay lên bụng cô, giọng trầm ấm:
— Nhìn con lớn lên, nhận rằng hạnh phúc là điều gì lớn lao, mà là những giây phút bên , cùng chăm sóc và yêu thương.
Miêu Miêu , mắt long lanh:
— , từng ngày, từng giờ đều quý giá. Chúng gieo trồng tình yêu, và giờ nó đang lớn lên từng ngày, chỉ trong chúng mà còn trong con.
Cô bé chạy quanh, khúc khích, nhặt những bông hoa sen nhỏ đưa cho bố . Họ cùng , cùng trò chuyện, cảm nhận nhịp sống yên bình mà đầy ắp yêu thương.
Thời gian trôi, bốn năm qua biến con gái của họ thành cô bé tinh nghịch, thông minh, giàu tình cảm. Cô cách yêu thương , cách quan sát, học hỏi, và cảm nhận thế giới xung quanh. Miêu Miêu và Lâm Dật con, hạnh phúc, tự hào. Họ nhận rằng, tình yêu chỉ dừng ở hai , mà còn nối dài, lan tỏa qua thế hệ tiếp theo.
Mỗi tối, khi cả gia đình quây quần bên , ăn bữa cơm giản dị nhưng đầy ắp tiếng , Miêu Miêu thầm cảm ơn những tháng ngày lao động, những mùa đông khó khăn, và cả thời gian chờ đợi. Tất cả đều dẫn đến khoảnh khắc hạnh phúc : một mái nhà, một tình yêu bền chặt, và một đứa con gái khỏe mạnh, thông minh.
Bầu trời Tống Gia về đêm tĩnh lặng, chỉ còn tiếng ve râm ran và ánh lấp lánh. Miêu Miêu đặt tay lên vai Lâm Dật, giọng khẽ:
— Anh , con, em thấy thứ đều xứng đáng. Mọi khó khăn, nỗi nhớ… đều đền đáp bằng khoảnh khắc .
Lâm Dật mỉm , nắm c.h.ặ.t t.a.y cô:
— Và hứa, chúng sẽ cùng vun đắp tình yêu , cùng chăm sóc con, cùng xây dựng Tống Gia tràn đầy hạnh phúc.
Trong ngôi nhà nhỏ, ánh đèn vàng dịu, tiếng trẻ thơ và tiếng thì thầm của bố hòa quyện, tạo thành bản nhạc êm dịu, bền chặt, và đầy ắp yêu thương. Bốn mùa trôi qua, nhưng tình yêu của họ, và tình yêu dành cho con, vẫn luôn mới mẻ, tràn đầy và vững chắc.