Cánh đồng Tống Gia trải dài trong sương mai, những luống rau xanh mướt, bông hoa dại khẽ đung đưa trong gió, tất cả đều nhuốm một màu bình yên. Ánh nắng đầu thu xuyên qua tán lá, soi lên mái ngói cũ, rọi sân nhà, nơi Miêu Miêu đang , tay nắm chặt viên đá xanh Lâm Dật tặng. Cô hít thật sâu, cố níu kéo cảm giác thuộc , nhưng trong lòng thấy nhói lên một nỗi xao xuyến.
Một luồng sáng lạ xuất hiện từ phía góc nhà. Cô rõ — đây là tín hiệu từ thế giới năm 2023, thời điểm cô vốn thuộc về. Khoảnh khắc , cô cảm thấy như trái tim chia đôi: một nửa ở Tống Gia, nơi cô gắn bó với Lâm Dật, với cô con gái bốn tuổi; nửa còn kéo về tương lai, nơi công việc, trách nhiệm và cuộc sống hiện đại đang chờ.
Miêu Miêu bước sân, Lâm Dật đang cẩn thận nhặt từng luống rau, con gái đang vui nô đùa bên bố. Cảnh tượng in sâu trong mắt cô, mỗi tiếng , mỗi cử chỉ nhỏ đều trở thành ký ức quý giá nhất. Cô rời , nhưng ánh sáng như gọi tên cô, nhắc nhở rằng cô trở về, dù trái tim sẵn sàng.
Lâm Dật nhận ánh mắt cô, bước tới, nắm lấy tay Miêu Miêu. Giọng trầm ấm nhưng đầy lo lắng:
— Miêu Miêu… em sắp ?
Cô gật, nước mắt tràn mi, giọng nghẹn ngào:
— Anh… em về… về năm 2023, về nơi mà em thuộc về. trái tim em… vẫn ở đây, bên , bên con.
Cô con gái bé nhỏ, nép lưng bố, với đôi mắt long lanh:
— Mẹ thật … Con …
Miêu Miêu quỳ xuống, ôm con lòng, cảm nhận từng thở của con, giọng run run:
— Mẹ cũng hết… trở về. Mẹ hứa, sẽ quên hai . Khi trở … sẽ kể cho con điều về thế giới của .
Khoảnh khắc trôi chậm, từng giây như kéo dài vô tận. Lâm Dật ôm chặt cô, hôn lên tóc, giọng nghẹn ngào:
— Anh sẽ đợi em. Dù bao lâu… Dù đợi cả đời, sẽ đợi em trở về.
Miêu Miêu mỉm yếu ớt, nhưng nước mắt lăn dài má. Cô sang con gái:
— Con gái của , ngoan nhé. Hãy lời bố, chăm sóc bản và cánh đồng . Mẹ sẽ nghĩ về con từng phút từng giây.
Những ngày khi , Miêu Miêu cùng Lâm Dật và con gái tận hưởng từng phút giây cuối. Họ cùng qua cánh đồng, nhặt rau, hái hoa, chơi trò đùa. Cô nhớ từng nụ , từng ánh mắt, từng bàn tay nhỏ xíu của con. Tất cả đều quý giá đến mức cô sợ sẽ quên. Cô ghi nhớ trong tim, khắc ký ức để giữ lấy những khoảnh khắc , vì rằng khi trở về tương lai, tất cả sẽ trở thành kỷ niệm xa xôi.
Đêm ngày , họ bên hiên nhà, ánh lấp lánh bầu trời Tống Gia. Miêu Miêu đặt tay lên vai Lâm Dật, giọng khẽ:
— Anh… hãy chăm sóc con. Giúp con lớn lên trong tình yêu và hạnh phúc, như chúng cùng vun đắp.
Lâm Dật khẽ nắm tay cô, ánh mắt chứa đầy tình yêu và nỗi lo lắng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-toi-tro-thanh-co-gai-lang-tong-gia/chuong-34.html.]
— Em thật ?
Cô ôm chặt , giọng run run:
— Phải, nhưng em sẽ bao giờ quên hai . Anh hứa sẽ giữ gìn thứ ở đây. Khi em trở , chúng sẽ cùng vun đắp tất cả, cùng xây dựng Tống Gia, cùng chăm sóc con.
Cô bé cạnh, đôi mắt long lanh:
— Mẹ… sẽ về chứ?
— Mẹ sẽ về, con gái ạ. Mẹ sẽ trở ngay khi thể. Hãy ngoan và lời bố nhé.
Sáng hôm , Miêu Miêu giữa sân, cuối cánh đồng, mái nhà nhỏ, từng khuôn mặt thương. Luồng sáng từ tương lai xuất hiện, mời gọi cô. Cô bước tới, lòng đau nhói nhưng vẫn kiên quyết. Lâm Dật chạy theo, nắm c.h.ặ.t t.a.y cô cuối:
— Miêu Miêu…
Cô , ánh mắt đầy yêu thương và quyết tâm:
— Anh nhớ giữ lời hứa. Con gái và cánh đồng … em sẽ bao giờ quên.
Bước chân cô chạm ánh sáng, thế giới Tống Gia như tan biến. Miêu Miêu cảm nhận mùi đất, cảm nhận tiếng con gái , cảm nhận ánh mắt Lâm Dật chứa đầy yêu thương… tất cả đều vỡ vụn nhưng vẫn khắc sâu trong tim.
Chớp mắt, cô trở về năm 2023. Thành phố hiện đại, xe cộ, ánh đèn, tiếng còi… tất cả khiến cô choáng ngợp. Mọi thứ quen thuộc nhưng lạ lẫm, và trống trải. Trong lòng cô, vẫn còn trống khôn cùng. Những hình ảnh Tống Gia, Lâm Dật, và cô con gái nhỏ ngừng hiện lên mắt, khiến trái tim cô day dứt.
Những ngày đầu trở hiện tại, cô bận rộn với công việc cũ, nhưng nỗi nhớ vẫn bủa vây. Mỗi khi nhắm mắt, hình ảnh Lâm Dật và con gái hiện : nụ của con, ánh mắt dịu dàng của Lâm Dật, những buổi chiều bên đồng, những ngày cả gia đình cùng vun trồng. Cô nhận rằng, cách đau đớn nhưng cũng là thử thách để cô hiểu rõ hơn về tình yêu, sự gắn bó và giá trị của những năm tháng qua.
Cô gọi điện về tưởng tượng Tống Gia, nhật ký, gửi hình ảnh, từng dòng tâm sự về nỗi nhớ, về tình yêu dành cho gia đình nơi thập niên 90. Mỗi bức thư, mỗi dòng chữ là một cầu nối, giúp trái tim cô vẫn gắn bó với Lâm Dật và con gái. Xa cách dạy cô rằng, yêu thương chỉ là sự hiện diện vật lý, mà còn là sự kiên nhẫn, là lòng tin, là khả năng chờ đợi và hy vọng.
Một buổi tối, Miêu Miêu bên cửa sổ căn hộ, tay đặt lên viên đá xanh Lâm Dật tặng. Ánh đèn vàng của thành phố soi xuống, ánh sáng lung linh nhưng thể sánh với ánh bình minh cánh đồng Tống Gia. Cô thầm thì:
— Anh và con, các em hãy chờ . Mẹ sẽ trở … Dù qua bao mùa, cũng sẽ trở .
Trong lòng, cô , dù đau lòng, dù day dứt, xa cách chỉ l..m t.ì.n.h yêu và sự gắn bó giữa cô, Lâm Dật và con gái thêm sâu sắc hơn bao giờ hết. Khoảng cách thể phá vỡ những gì vun đắp bằng tình yêu, sự kiên nhẫn và niềm tin.
Miêu Miêu đó, tay vẫn nắm viên đá xanh, lòng dậy lên quyết tâm: Tống Gia, tiếp tục vun đắp tình yêu, tiếp tục chăm sóc Lâm Dật và con gái. Xa cách, dù đau, cũng chỉ là thử thách để trái tim trân trọng những gì thực sự quý giá.
Cô nhắm mắt, hình dung buổi sáng ở cánh đồng, ánh mắt Lâm Dật, tiếng con gái ríu rít, cánh đồng xanh mướt và căn nhà nhỏ mái ngói. Trong khoảnh khắc , cô tự nhủ:
— Mẹ sẽ trở … và sẽ rời xa nữa.