《Thập Niên 90: Tôi Trở Thành Cô Gái Làng Tống Gia》 - Chương 35 (cuối)
Cập nhật lúc: 2025-11-02 03:46:53
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7AVO0fjEk3
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sáng sớm ở thành phố 2023, ánh nắng nhảy múa những tòa cao ốc, hắt qua cửa sổ căn hộ của Miêu Miêu, phản chiếu lên mặt bàn đầy giấy tờ, máy tính và vài cuốn sách cô dùng để ghi chú về Tống Gia. trong lòng cô, gian trở nên trống rỗng, dường như tất cả ánh sáng, tiếng xe cộ, và nhịp sống hiện đại đều nhạt nhòa một trống khôn cùng: nỗi nhớ Lâm Dật và con gái.
Và , phép màu xảy . Cánh cửa thời gian mà cô từng bước qua để tới Tống Gia năm 1993 mở , từ phía ngoài cửa. Một luồng sáng mờ ảo lấp ló khung cửa, nhè nhẹ mơn trớn mái tóc cô. Từ luồng sáng , Lâm Dật và cô con gái bé nhỏ xuất hiện, mắt long lanh niềm vui, nhưng ánh vẫn ánh lên cả lo lắng và nhung nhớ.
Miêu Miêu kìm , lao tới ôm chầm lấy Lâm Dật, sang con gái:
— Con gái của ! Mẹ nhớ hai bố con nhiều đến mức nào…
Cô bé ôm chặt, giọng run run:
— Mẹ… về thật ! Con nhớ quá!
Lâm Dật bên, nước mắt lấp lánh, nắm c.h.ặ.t t.a.y Miêu Miêu:
— Chúng tìm . Không còn gì thể chia cắt nữa.
Những ngày đoàn tụ ở thế giới hiện đại thật ngắn ngủi nhưng đong đầy xúc cảm. Miêu Miêu nhận rằng, cách thời gian kéo dài đủ để tình yêu của họ trở nên bền chặt hơn, nhưng trái tim cô vẫn thổn thức. Cô , Tống Gia, nơi cô sống, yêu thương và gắn bó suốt nhiều năm, vẫn chờ cô. Đó chỉ là mảnh đất, mà là gia đình, là cộng đồng, là những tin tưởng và yêu thương cô.
Một buổi chiều, Miêu Miêu bên bàn, kể hết chuyện với gia đình: về những năm tháng sống trong Tống Gia thập niên 90, về Lâm Dật, con gái, về những buổi sáng đồng, những buổi tối bên hiên nhà, những ngày mưa lặng lẽ, về niềm vui, những khó khăn và tất cả những kỷ niệm mà cô vun đắp. Cô kể cho cha từng chi tiết, từng cảm xúc, từng ánh mắt Lâm Dật khi chăm sóc rau, từng tiếng con gái ríu rít gọi .
Cha và , ban đầu sững sờ, lắng , mắt ánh lên niềm xúc động. Họ hiểu rằng đây chỉ là câu chuyện về quá khứ, mà là quyết định cả đời cô. Mẹ cô :
— Con… con về nơi ?
— Vâng ạ. Con sống bên con yêu, bên con gái, cùng cộng đồng nơi con gắn bó lâu nay. Con trưởng thành ở đó, và con thuộc về nơi .
Nhận sự đồng thuận, Miêu Miêu bắt tay chuẩn . Cô cùng Lâm Dật và con gái thu xếp hành lý, lựa chọn những vật dụng cần thiết cho chuyến trở về thập niên 90. Đồng thời, cô chuẩn những phát minh hiện đại mà cô mang theo: tivi màn hình lớn, hệ thống điện cơ bản, điện thoại thông minh, dụng cụ y tế, giống lúa cải tiến, máy móc nông nghiệp nhỏ gọn…
Ngày khởi hành, trời trong xanh, nắng nhẹ trải dài phố. Miêu Miêu cầm tay con gái, cùng Lâm Dật cánh cổng thời gian. Ánh sáng dị thường bao quanh họ, nhưng là chia cắt, mà là khởi đầu mới. Cô thành phố cuối, nhắm mắt hít sâu, thì thầm:
— Mẹ trở về… nơi trái tim luôn hướng tới.
Bước qua cổng, Tống Gia năm 1993 hiện mắt. Cánh đồng xanh mướt, mái nhà cũ, tiếng gà gáy, tiếng trẻ con ríu rít. Miêu Miêu cảm giác tim vỡ òa, dường như từng hạt bụi, từng cọng cỏ, từng ánh sáng nắng sớm đều chào đón cô trở . Lâm Dật nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, con gái nhảy lên vai , cả ba cùng vang giữa bầu trời bình yên.
Ngay khi đặt chân trở làng, Miêu Miêu bắt tay công việc mang tri thức tương lai về Tống Gia. Cô giới thiệu giống lúa , giải thích cách gieo trồng, cách chăm sóc để tăng năng suất, kết hợp phương pháp luân canh, phân bón cải tiến, và kỹ thuật tưới tiêu hiện đại. Kết quả xuất hiện nhanh chóng: những luống lúa xanh mướt, chắc hạt, dân làng kinh ngạc và vui mừng.
Cô cũng đem theo tivi màn hình lớn và hệ thống điện cơ bản, hướng dẫn từng gia đình cách vận hành. Ban đầu, dân ngạc nhiên và sợ hãi, nhưng sự kiên nhẫn và giải thích tỉ mỉ của Miêu Miêu, họ dần quen với những hình ảnh sống động, những bản tin từ thế giới hiện đại. Mọi háo hức theo dõi, bàn tán về những nơi xa xôi mà họ từng tới, về cách con sống, học tập và việc trong 30 năm .
Miêu Miêu còn đưa điện thoại thông minh, hướng dẫn những trẻ cách gọi điện, nhắn tin, tra cứu thông tin về nông nghiệp, học tập và giao tiếp. Cô biến chúng thành công cụ học tập và kết nối cộng đồng, giúp chủ động trao đổi kinh nghiệm, cập nhật thông tin về thị trường và kỹ thuật canh tác.
Miêu Miêu chỉ dừng ở vật chất. Cô kể cho dân làng về sự phát triển vượt bậc của thế giới tương lai: về giao thông, y tế, giáo dục, môi trường, công nghệ. Cô nhấn mạnh rằng, tương lai tươi sáng sẽ đến nếu cùng học hỏi, cùng hợp tác, vun đắp, và giữ gìn cộng đồng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-toi-tro-thanh-co-gai-lang-tong-gia/chuong-35-cuoi.html.]
Những buổi tối, Miêu Miêu cùng Lâm Dật và con gái bên hiên nhà. Cô kể cho con gái về các phát minh, về thành phố lớn, về những điều kỳ diệu mà từng trải qua. Cô dạy con cách quý trọng lao động, cách trân trọng gia đình, cách kết hợp trí tuệ và trái tim để tạo điều .
Thời gian trôi qua, làng Tống Gia dần đổi theo hướng hiện đại nhưng vẫn giữ bản sắc và sự giản dị. Lâm Dật cùng Miêu Miêu mở rộng diện tích canh tác, xây dựng hệ thống tưới tiêu, tăng năng suất lúa, đồng thời hướng dẫn bà con sử dụng công cụ hiện đại. Những buổi tối, cả làng quây quần bên tivi, trò chuyện về thế giới xa xôi, bàn về cách áp dụng kiến thức mới đời sống.
Miêu Miêu còn cùng dân làng xây dựng thư viện nhỏ, ghi chú tri thức từ tương lai, giúp trẻ em và thanh niên học tập, mở mang tầm . Cô biến Tống Gia thành nơi giao hòa giữa quá khứ yên bình và tương lai kỳ diệu, nơi con trân trọng lao động, tình yêu và tri thức.
Một buổi chiều, cả gia đình cùng dân làng bên cánh đồng mới mở rộng. Miêu Miêu ánh mắt ngưỡng mộ của , con gái nô đùa, Lâm Dật chăm chỉ việc bên cạnh. Cô nhắm mắt, hít sâu, cảm nhận hạnh phúc tràn đầy.
— Cuộc sống , — cô thì thầm với Lâm Dật, — là điều mà từng mơ ước. Không chỉ cho chúng , mà cho cả làng .
Lâm Dật , nắm c.h.ặ.t t.a.y cô:
— Và chúng cùng . Không còn cách, còn chia ly, chỉ còn tình yêu và sự gắn kết.
Đêm buông xuống Tống Gia. Ánh trăng rọi lên những luống rau, những mái nhà nhỏ, những con đường làng. Tiếng côn trùng rả rích, tiếng gió xào xạc qua rặng tre… tất cả hòa quyện với tiếng của gia đình nhỏ, của cộng đồng đang dần đổi. Miêu Miêu hiên nhà, tay đặt lên viên đá xanh Lâm Dật tặng, mỉm :
— Chúng trở về, và giờ, chúng cùng gieo mầm cho tương lai.
Trong lòng cô, còn trống, còn nỗi nhớ nhung lo lắng. Chỉ còn tình yêu, hy vọng, và sức sống tràn đầy, như cánh đồng xanh mướt đang phát triển từng ngày, như ngôi làng Tống Gia đang nâng lên bằng tình , bằng tri thức vượt thời gian.
Miêu Miêu con gái đang chạy nhảy, nô đùa cùng các bạn, thấy ánh mắt tò mò, hăng say, lòng cô dâng trào niềm hạnh phúc. Cô rằng những hạt giống từ tương lai, khi gieo đất Tống Gia, sẽ chỉ mang cuộc sống đủ đầy hơn, mà còn nuôi dưỡng những thế hệ với tri thức và tình yêu, để họ lớn lên, sáng tạo, và yêu thương như cô từng học .
Ngày hôm , cả làng tập trung quanh sân hợp tác xã. Miêu Miêu , tay cầm bản đồ, bảng kế hoạch, hướng dẫn cách gieo trồng giống lúa mới, cách sử dụng điện thoại thông minh, vận hành tivi, kết hợp điện năng cơ bản cho sinh hoạt. Người dân chăm chú , ghi chép, thử nghiệm, vui vẻ khi thấy kết quả.
— Thật tuyệt vời! — Bà Lưu reo lên, ánh mắt long lanh, — bao giờ nghĩ chúng thể thấy những điều ở Tống Gia!
Miêu Miêu mỉm , Lâm Dật và con gái, lòng ngập tràn hạnh phúc: cô thực sự mang tình yêu, tri thức, và hy vọng trở về, gieo chúng cánh đồng và trái tim .
Đêm , khi ngủ, Miêu Miêu hiên nhà, tay đặt lên viên đá xanh, lặng lẽ nhủ thầm:
— Từ nay, dù quá khứ tương lai, chúng sẽ luôn bên . Chúng trở về, gieo hạt, vun mầm, và xây dựng một Tống Gia xanh tươi, bình dị, kỳ diệu.
Và thế là Miêu Miêu, Lâm Dật, và cô con gái bé nhỏ, cùng dân làng Tống Gia, bắt đầu một chương mới, nơi quá khứ và tương lai hòa quyện, nơi tình yêu, tri thức và lao động tạo nên một kỳ tích, nơi mà mỗi ngày trôi qua đều là một hạt giống gieo, để mai nở hoa rực rỡ.
“Cuộc đời như dòng sông, đôi khi chia nhánh, nhưng cuối cùng vẫn hòa về cùng biển cả.”
~ HOÀN ~