Sáng hôm , gió mùa thu se lạnh. Tống Miêu Miêu tỉnh giấc bởi tiếng gà trống gáy dài vọng từ đầu ngõ. Cô duỗi , khẽ ngáp, dậy qua khung cửa gỗ. Ánh nắng mỏng tang rải lên sân đất, phản chiếu những chùm ngô treo hiên, vàng rực như mật ong.
Một ngày mới, yên bình và ấm áp — nếu tính chuyện bà nội đang gọi oang oang ngoài sân.
“Miêu Miêu! Mau đây, họp ở đình làng !”
“Họp gì mà sớm thế ạ?” cô mặc áo hỏi.
“Chợ phiên mới! Trưởng thôn bàn chuyện mở thêm khu hàng ăn, dân thị trấn xuống đông lắm.”
Câu “khu hàng ăn” khiến Miêu Miêu giật . Trong đầu cô lập tức hiện lên hình ảnh… kẹo lạc, bánh mật, nước mơ, thậm chí là bánh tráng nướng.
Đình làng đông nghẹt . Trưởng thôn — ông Lý — giữa sân, tay cầm loa phóng thanh.
“Bà con đây! Năm nay vụ mùa , nhà nào cũng dư chút thóc. bàn với xã , chợ phiên sẽ mở thêm một khu đồ ăn ở bìa chợ. Ai đăng ký bán thì ghi tên.”
Cả đám xôn xao. Có bán bánh rán, bảo bán mì kéo tay.
Miêu Miêu nép một bên, lắng . Trong đầu cô dần hình thành một ý tưởng nhỏ.
“Cô Tống,” giọng Lâm Dật vang lên từ phía , “Cô cũng đến ?”
Cô , thấy , áo vải sắn tay, tay cầm cuốn sổ ghi chép.
“Anh cũng định buôn bán hả?”
“Không. phụ trưởng thôn ghi danh sách. Cô định bán gì?”
Miêu Miêu chớp mắt: “Chưa . nghĩ… kẹo lạc thể bán .”
Lâm Dật nhướng mày: “Kẹo lạc ? Ở làng nhiều nhà .”
“ họ theo kiểu cũ. theo công thức khác — thêm vừng, mật mía và gừng xay. Vừa dẻo thơm.”
Anh khẽ, nghiêng đầu: “Nghe như quảng cáo đài.”
“Anh cứ . Mai thử, ăn xong đừng xin thêm là .”
Buổi chiều, Miêu Miêu bắt tay “nghiên cứu”.
Cô nhóm bếp, thắng đường mật, rang lạc, trộn vừng. Mọi thứ đều suôn sẻ cho đến khi… đường sôi trào.
“Ái!” Cô giật tay, tí nữa thì bỏng.
Lâm Dật, chẳng từ , chạy sang như gió. “Cô gì thế ?”
“Thắng đường thôi…”
Anh tắt bếp, kéo tay cô chỗ nước giếng. “Đường nóng mà cô gần thế? Lần đeo găng tay.”
Giọng nghiêm, khác hẳn thường ngày. Cô im lặng, để mặc đổ nước lạnh lên chỗ phồng đỏ.
Một lát , buông tay, khẽ thở dài: “May là nhẹ. Cô lúc nào cũng liều.”
Miêu Miêu cúi đầu, lí nhí: “ chỉ thử cho kịp phiên chợ mai…”
Anh cô một lúc, : “Được. Vậy giúp.”
Hai bên trong căn bếp ám khói. Lâm Dật đảo chảo, còn Miêu Miêu đổ lạc, rắc vừng. Mùi thơm ngọt ngào lan khắp sân.
“Cô tính bán bao nhiêu một miếng?” hỏi.
“Ba hào.”
“Rẻ thế?”
“Thì mới mua chứ.”
Anh gật gù. “Nếu ngon thật, sẽ là khách đầu tiên.”
“Anh mà trả tiền đàng hoàng thì mới bán.”
“Thế còn trả thì ?”
“Thì khỏi ăn.”
“Không , cô mà bán, … sẽ đòi đổi công — giúp cô thắng đường, cô cho ăn thử.”
Cô , bất lực: “Anh đúng là bao giờ chuyện nghiêm túc .”
“Vì cô mà, mới thấy đáng để nhiều.”
Miêu Miêu thoáng khựng . Giọng ấm, ánh mắt bình thản, nhưng trong đó gì đó khiến tim cô khẽ rung lên.
Tối đó, cả làng thơm nức mùi kẹo lạc. Bà nội nếm thử một miếng, mắt sáng lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-toi-tro-thanh-co-gai-lang-tong-gia/chuong-4.html.]
“Trời ơi, Miêu Miêu! Cái ngon lắm! Mềm mà dính răng, thơm lắm con ạ.”
Miêu Miêu : “Con định đem chợ bán thử. Nếu đắt hàng, thêm.”
“Làm ! Nhà còn ít mật, để bà bảo chú Hai mang thêm.”
Lâm Dật ở hiên, chống cằm cô. “Cô đúng là khác — mới xuyên về làng hai hôm mà kinh doanh.”
“Không kinh doanh thì sống bằng gì? thể cứ ăn nhờ ở đậu mãi .”
“Thế nếu bán ai mua?”
“Thì ăn hết.”
Anh bật : “Vậy cầu mong cô ế hàng, để ăn ké.”
Sáng hôm , chợ phiên mở. Cả bìa chợ rộn ràng, bán mua tấp nập.
Miêu Miêu trải tấm chiếu nhỏ, bày những miếng kẹo lạc vuông vắn gói giấy dầu. Mùi thơm lan khắp nơi.
Một bà cụ dừng hỏi:
“Bao nhiêu một miếng thế cô?”
“Ba hào ạ.”
“Cho hai miếng.”
Miêu Miêu cẩn thận gói , lòng vui như Tết.
Rồi thứ hai, thứ ba, thứ tư kéo tới. Ai cũng khen “ngon, mềm, thơm hơn kẹo làng .”
Đến trưa, rổ kẹo trống trơn. Cô còn kịp ăn sáng.
Lâm Dật chạy đến, tay cầm chai nước: “ bảo mà, cô hợp thương nhân lắm.”
Cô rạng rỡ, mồ hôi lấm tấm trán. “Cảm ơn . Không giúp hôm qua, chắc còn đang dính đường tay.”
Anh đưa chai nước: “Uống . Coi như phần thưởng cho bà chủ nhỏ của làng.”
Miêu Miêu đón chai, uống một ngụm, mát lạnh đến tận tim.
“Anh , từng ước mở tiệm nhỏ ở thành phố, bán đồ ngọt. Giờ thì... ước mơ bắt đầu từ chợ làng cũng .”
Lâm Dật cô, ánh mắt dịu dàng: “Cứ bắt đầu . tin cô .”
Buổi chiều, cô về nhà, dọn dẹp, ghi sổ chi tiêu.
“Nguyên liệu hết hai nhân dân tệ, bán bốn tệ. Lãi hai tệ!” cô reo lên.
Bà nội xong, vỗ tay: “Giỏi quá! Lần nhiều hơn.”
“Vâng, nhưng cần thêm vừng, thêm giấy gói.”
“Cái đó để bà lo. Còn cháu thì nghỉ , suốt từ sáng .”
Miêu Miêu dài giường, mệt nhưng sung sướng. Lần đầu tiên kể từ khi xuyên về, cô thấy thật sự sống.
Tối muộn, Lâm Dật sang gõ cửa.
“Cô Tống, cái .”
Cô mở cửa, thấy đưa một chiếc cân nhỏ bằng sắt. “Để cô cân kẹo cho chuẩn. Mượn của tiệm tạp hóa, mai trả cũng .”
Miêu Miêu nhận lấy, khẽ : “Anh đúng là hàng xóm tận tâm.”
“Cô nên quen . ở sát vách, cô mà cần gì, chỉ cần gọi.”
“Anh giúp nhiều thế, tính công ?”
“Tính chứ.”
“Bao nhiêu?”
“Ba miếng kẹo lạc — mỗi ngày.”
Miêu Miêu bật . “Anh nghiện kẹo .”
“Không. nghiện... kẹo.”
Câu nhẹ bẫng, nhưng khiến cô khựng . Anh xong liền lưng , chỉ để bóng dáng hòa trong ánh trăng.
Cô khẽ chạm tay lên ngực. Tim vẫn còn đập nhanh.
Ngoài sân, gió đêm thổi qua, mùi mật mía vẫn còn vương vất.
Một buổi tối bình dị, ngọt ngào — và bắt đầu từ… vài miếng kẹo lạc.