Từ hôm Miêu Miêu bán kẹo lạc, cái tên “cô Tống bán kẹo” lan khắp ba thôn hai xóm.
Trẻ con thấy cô là toe, hô: “Cô Tống, hôm nay kẹo ạ?”
Miêu Miêu chỉ phì . Ai bảo kẹo của cô ngọt mềm, ăn một là nhớ.
Sáng sớm, cô đeo giỏ mây, chợ mua thêm vừng và mật mía. Lâm Dật cùng, tay cầm cuốn sổ ghi chép.
“Cô định tăng sản lượng ?”
“Ừ. Tuần bán hết sớm quá, đến còn hàng. nghĩ nhiều hơn.”
Anh gật đầu: “ nhớ cẩn thận. mấy ở làng cũng định kẹo giống cô.”
Miêu Miêu mỉm , giọng bình thản: “Làm giống thì cứ . Cái chính là ngon hơn.”
Lâm Dật : “Cô đúng là đầu óc buôn bán. Không sợ cạnh tranh ?”
“Không. Miễn là thật lòng với sản phẩm của , thì sẽ nhớ.”
Mấy ngày , chợ phiên đông nghẹt. Miêu Miêu ở góc cũ, bày những gói kẹo lạc vuông vắn, giấy gói sạch tinh, chữ tay “Kẹo Lạc Nhà Tống – Ngọt Lòng Như Mật”.
Chỉ vài phút, mua chen chúc.
“Cho ba gói!”
“Còn ? Hôm bữa con ăn khen ngon lắm!”
“Cô Tống, đặt mười gói tuần nhé!”
Miêu Miêu gói , tay thoăn thoắt. Bên cạnh, Lâm Dật giúp đếm tiền lẻ, cảnh tượng mà trong lòng cũng thấy vui lây.
niềm vui kéo dài lâu.
Một giọng the thé vang lên từ đầu chợ:
“Ơ, ai đây mà đông khách dữ ? À, thì là cô Tống — gian thương là đây chứ !”
Cả chợ . Miêu Miêu cũng ngẩng đầu lên.
Người là Trần Thúy Hoa, vợ ông chủ tạp hóa làng . Mấy hôm bà cũng bắt chước kẹo lạc đem bán, nhưng cứng như đá, ai mua.
Miêu Miêu khẽ cau mày: “Cô gì cơ?”
“Thì cô thôi. Nghe cô dùng đường tinh luyện từ thị trấn chứ mật mía quê. Dùng hàng hiếm để lừa dân làng, thế chẳng gian thương ?”
Đám đông bắt đầu xì xào.
“Thật hả? Sao cô dùng đường thị trấn?”
“Cũng thôi, kẹo của cô bóng thế …”
Miêu Miêu hít sâu, giữ giọng bình tĩnh:
“Cô Trần, cần dối ai cả. vẫn dùng mật mía nhà chú Hai đấy thôi. Nếu tin, cô cứ sang nhà xem.”
Trần Thúy Hoa khẩy: “Ai mà ? Hay cô pha thêm gì để kẹo dẻo thế? thấy lạ lắm!”
Lâm Dật, nãy giờ im lặng, bỗng bước lên:
“Cô Trần, cô khác thì nên chứng cứ. Nếu , là vu khống đấy.”
Trần Thúy Hoa giật , bĩu môi: “ chỉ những gì đồn thôi.”
“Vậy nhờ trưởng thôn xác minh, để xem ‘đồn’ đúng .”
Câu của khiến bà đỏ mặt. Đám đông cũng im lặng, dần tản .
Một bà cụ ghé , xòa: “Cô Tống, cô đừng bận tâm. Kẹo ngon thế , gian .”
Miêu Miêu mỉm cảm ơn, nhưng lòng vẫn còn vương chút buồn.
Chiều về, cô ở hiên, tay nghịch tờ giấy gói kẹo còn sót.
Lâm Dật mang sang chén nước chè, đặt xuống bàn.
“Cô đừng để tâm. Cô Trần chỉ ghen vì kẹo cô bán chạy thôi.”
“Biết là thế, nhưng họ ‘gian thương’ vẫn khó chịu lắm.”
“Ở đời, ai hơn khác cũng nọ. Quan trọng là cô sai.”
Cô ngước lên, .
“Anh lúc nào cũng chuyện lý lẽ như cán bộ.”
Anh bật : “ vốn từng việc ở xưởng cơ khí thị trấn. Ở đó tranh giành . Không cứng thì bắt nạt.”
“Thì cũng từng là dân thành phố?”
“Không hẳn. là lính xuất ngũ, phân về xưởng, vì t.a.i n.ạ.n nên nghỉ.”
Ánh mắt xa xăm, chút mỏi mệt.
Miêu Miêu bỗng thấy thương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-toi-tro-thanh-co-gai-lang-tong-gia/chuong-5.html.]
“Giờ thì ghi danh cho thôn, giúp bán hàng…”
“Thế cũng vui mà. Ít nhất ở đây yên bình.”
Cô nhẹ: “Ừ, yên bình thật. Có điều — yên bình quá cũng buồn.”
“Vậy cô định gì cho bớt buồn?”
Cô ngẫm nghĩ nửa đùa: “Mở xưởng kẹo.”
Anh tròn mắt: “Cô thật đấy ?”
“Tại ? Nếu nhiều, thuê mấy trong làng, ai cũng thêm tiền.”
Lâm Dật cô, trong mắt ánh lên tia sáng lạ.
“Cô đúng là khác . Ai mới xuyên về làng cũng chỉ nghĩ sống qua ngày, riêng cô khởi nghiệp.”
“Thì sống thôi, sống cho đáng.”
Tối đó, Miêu Miêu kế hoạch sơ sơ sổ tay:
- Mua thêm nồi lớn.
- Tìm phụ rang lạc.
- Học giấy gói in chữ hơn.
- Tính giá vốn – lãi.
Bà nội cô ghi chép, quạt muỗi lắc đầu:
“Con gái gì mà giống ông chủ nhỏ thế.”
Miêu Miêu : “Bà ơi, cháu giàu, cháu mua cho bà cái radio mới nhé.”
“Thôi, miễn con hạnh phúc là bà vui .”
Sáng sớm hôm , cô sân phơi lạc, chợt thấy Lâm Dật gánh hai bao to.
“Gì thế ?”
“Đường và vừng. mua thị trấn, rẻ hơn một phần ba.”
“Anh… mua cho á?”
“Ừ. Cô trả cũng .”
Cô ngẩn . “Anh giúp nhiều quá, thấy ngại.”
“Cô mà ngại, giận thật đấy.”
Cô khẽ: “Anh càng ngày càng cách dỗ khác.”
“Còn cô càng ngày càng giỏi lo.”
Tối muộn, Miêu Miêu ở hiên, trời mưa nhẹ. Tiếng mưa rơi mái ngói cũ tạo nhịp lách tách đều đặn.
Cô nhớ câu “gian thương” buổi sáng, sang nhà bên – ánh đèn nhà Lâm Dật vẫn còn sáng.
Cô nghĩ: Ở cái làng nhỏ , hiểu là may mắn .
lúc , Lâm Dật gõ cửa.
“Cô ngủ ?”
“Chưa. Anh cũng ?”
“ tiếng cô ho, mang sang ít gừng.”
Cô nhận lấy chén nóng, ấm lan qua tay.
“Cảm ơn .”
“Cô đừng việc muộn quá. Ngày mai trời còn mưa, cô cần chợ , nghỉ một hôm .”
“Không , nghỉ thì mất khách.”
“Khách của cô quên nhanh thế. Họ sẽ mà.”
Cô bật , nhấp ngụm , vị gừng cay xè mà ấm.
“Anh giống nhà quá.”
Anh cô, giọng nhỏ : “Nếu cô ngại, như .”
Miêu Miêu sững . Trái tim cô khẽ rung. Ngoài trời, tiếng mưa rơi đều, trong căn nhà nhỏ, ấm lan khắp nơi.
Một chút ngượng ngập, một chút bối rối – nhưng ấm áp lạ thường.
Tối , Miêu Miêu trằn trọc mãi ngủ.
Trong mơ, cô thấy và Lâm Dật giữa cánh đồng vàng óng, mùi mật mía bay lên thơm ngọt, gió nhẹ thổi qua…
Và cô giọng , khẽ:
“Cô Miêu Miêu, tương lai của cô — cùng .”