《Thập Niên 90: Tôi Trở Thành Cô Gái Làng Tống Gia》 - Chương 6

Cập nhật lúc: 2025-11-01 13:57:26
Lượt xem: 20

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/12DXIUXDF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mấy hôm nay trời trở lạnh. Sáng sớm, sương giăng khắp lối, ướt nhòe cả hàng rào tre.

Miêu Miêu quấn chiếc khăn len bà nội đan, tay xách giỏ sang nhà Lâm Dật.

Cửa vẫn khép hờ. Anh đang bận nhóm bếp, khói nghi ngút bay lên.

“Anh dậy sớm thế?” cô hỏi.

“Đun nước thôi. Cô qua sớm , chuyện gì ?”

“Có. nhờ xem giúp chỗ đất nhà cũ. định dựng lều xưởng kẹo.”

Lâm Dật ngẩng lên, ngạc nhiên thật sự.

“Cô thật đấy ? Mới hôm còn chỉ bán chợ phiên thôi mà.”

“Ừ, nhưng nghĩ mãi . Làm lẻ mãi đủ. Nếu chỗ riêng, sạch sẽ, nhiều hơn thì thể bán lên thị trấn luôn.”

Anh cô, ánh mắt dần dịu . “Cô đúng là nghỉ ngơi.”

“Không nghỉ . mãi là cô gái nông thôn nghèo. … sống theo ý .”

Câu đơn giản, nhưng trong mắt cô thứ ánh sáng thật, khiến bỗng thấy lòng ấm lên.

Hai mảnh đất nhà cũ – nơi từng là chuồng lợn, giờ bỏ hoang.

Miêu Miêu chỉ tay: “ tính dỡ phần mái hỏng, lát nền, dựng thêm mái tôn. Không cần to, chỉ cần đủ chỗ thắng đường và phơi lạc.”

Lâm Dật gật đầu: “ giúp. Gỗ cũ còn mấy tấm. Mấy đứa thanh niên trong làng rảnh, rủ qua phụ.”

“Cảm ơn . sẽ trả công bằng kẹo lạc.”

“Không cần. Miễn cô bỏng tay nữa là .”

Cô bật : “Yên tâm, mua găng tay .”

Buổi chiều, tiếng đục đẽo vang rộn khắp sân.

Bọn thanh niên làng kéo tới giúp, trêu chọc:

“Anh Lâm, dựng nhà cho cô Tống ?”

“Nhà , xưởng kẹo đó.”

“Ờ ha, đồn ăn kẹo của cô hoài, giờ dựng luôn nhà để ăn cho tiện.”

Miêu Miêu đỏ mặt: “Các đừng linh tinh!”

Cả đám rần rần. Lâm Dật chỉ lắc đầu, mỉm gì.

Đến tối, khung gỗ dựng xong, tường đất trát .

Miêu Miêu công trình nhỏ, lòng rộn ràng như trẻ con.

khẽ: “Cảm ơn , thật sự cảm ơn.”

Lâm Dật lau mồ hôi, dựa cột: “Cô chỉ cần nhớ ăn uống tử tế là vui .”

Ngày hôm , cô bắt đầu “sản xuất”.

Nồi đồng đ.á.n.h sáng, vừng rang thơm, đường thắng lửa.

Cô còn cẩn thận cắt giấy dầu thành những tấm vuông đều tăm tắp, in dòng chữ đỏ: “Kẹo Lạc Nhà Tống – Ngọt Ngào Như Tháng Chín”.

Bà nội thấy, sảng khoái: “Miêu Miêu nhà bà đúng là tay kinh doanh!”

“Bà nghĩ tên sến ạ?”

“Không, dễ thương mà. Ai mua kẹo chẳng chữ ‘ngọt’.”

Buổi chiều, Lâm Dật ghé qua, thấy cô cắt giấy gói, :

“Cô bận thế , sợ quên ăn cơm ?”

“Ăn . Mà đến đúng lúc lắm, thử xem mẻ kẹo mới.”

Cô đưa một miếng. Lâm Dật c.ắ.n thử, vị ngọt , chút cay gừng lan nơi đầu lưỡi.

“Ngon hơn hôm .”

mật mía mới, thêm chút muối. Có vị cân bằng hơn.”

Anh gật gù: “Cô thể mở tiệm đấy.”

“Chưa . Còn thiếu nhiều thứ lắm. Bao bì, giấy in, thùng đựng, giấy phép nữa.”

“Giấy phép để hỏi hộ. quen mấy bên xã.”

Miêu Miêu ngẩng lên: “Anh lúc nào cũng giúp , chẳng lẽ thấy mệt ?”

“Có chứ.” Anh mỉm , “ mệt mà vui.”

Cô im lặng, cúi đầu, mỉm .

Tối đó, khi việc tạm , Miêu Miêu cầm sổ ghi chép bên ngọn đèn dầu.

Bên ngoài, tiếng dế kêu râm ran.

:

“Ngày thứ 12 – Xưởng kẹo bắt đầu hoạt động. Có Lâm Dật giúp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-toi-tro-thanh-co-gai-lang-tong-gia/chuong-6.html.]

Lãi , nhưng lòng thấy yên.

Không mai sẽ thế nào, chỉ mong trời thương, kẹo cháy.”

Cô gấp sổ , tắt đèn.

Hai hôm , xưởng kẹo chính thức “ mắt”.

Lâm Dật dựng một tấm bảng gỗ nhỏ ở đầu ngõ: “Xưởng Kẹo Lạc Nhà Tống”.

Trẻ con qua đều chỉ trỏ, reo lên: “Cô Tống nhà máy kìa!”

Miêu Miêu buồn xúc động.

Người lớn trong làng cũng bắt đầu bàn tán:

“Con bé Tống Miêu Miêu đó lanh lợi thật.”

“Ừ, mà cũng may Lâm giúp. Không thì con gái một dựng nổi xưởng.”

“Nghe hai sắp thành đôi đó nha.”

Tin đồn lan nhanh như gió. Đến khi bà nội , khúc khích:

“Miêu Miêu , nếu Lâm mà ưng con, bà gả liền đấy.”

Miêu Miêu suýt sặc nước. “Bà ơi, con với chỉ là bạn thôi!”

“Bạn mà ngày nào cũng qua nhà con ?”

“Thì… giúp việc thôi mà.”

Bà chỉ mỉm, gì thêm.

Chiều hôm , khi Miêu Miêu đang dọn hàng, Lâm Dật đến, tay cầm bó cúc dại vàng rực.

“Cho cô.”

“Gì đây?”

“Cúc dại đầu mùa. thấy mọc ở triền đê, nhớ cô từng thích hoa .”

Cô nhận bó hoa, mùi thơm dịu lan . “Anh nhớ thật ?”

“Ừ. ít khi quên điều cô .”

Cô cúi xuống sắp hoa chiếc chai thủy tinh, ánh nắng chiều rọi qua cửa, chiếu lên gương mặt cô sáng dịu.

Anh , trong lòng dấy lên một cảm giác lạ — yên, ấm, sợ đ.á.n.h mất.

Tối đến, hai ngoài hiên, gió thổi nhè nhẹ.

Miêu Miêu chống cằm: “Anh bao giờ nghĩ rời làng ?”

“Trước . Giờ thì .”

“Tại ?”

“Vì nơi cùng.”

Cô im lặng.

Gió lùa qua mái ngói, tấm rèm lay động.

Một lúc lâu, cô mới hỏi khẽ: “Người đó… là ai?”

Anh nghiêng đầu, : “Cô đoán xem?”

Miêu Miêu đỏ mặt, : “Không đoán.”

“Thế thì nhé.” Anh khẽ thì thầm, giọng trầm và chậm rãi. “Là cô, Tống Miêu Miêu.”

Cô khựng , tim đập loạn nhịp.

Anh tiếp: “ cô từ đến, cũng chẳng cô sẽ ở đây bao lâu. từ khi cô xuất hiện, thấy làng màu sắc khác hẳn.”

Miêu Miêu cúi đầu, giọng nhỏ như gió: “Anh như trong phim .”

“Phim thì cũng lấy cảm hứng từ đời thật chứ.”

Một lặng dịu dàng bao trùm. Tiếng dế kêu, mùi mật mía và vừng rang vẫn vương đó.

Cô mỉm khẽ: “Nếu thật sự mở tiệm kẹo thị trấn, sẽ lên đó giúp chứ?”

“Đương nhiên.”

“Không sợ cực ?”

“Chỉ sợ… cô lời nào.”

. Ánh trăng soi rõ gương mặt bình yên , và trong khoảnh khắc đó, Miêu Miêu bỗng nhận — cái yên bình mà cô từng sợ, giờ là thứ cô giữ mãi.

Sáng hôm , bảng hiệu “Xưởng Kẹo Lạc Nhà Tống” treo chính giữa ngõ.

Dưới ánh nắng vàng ươm, chữ đỏ nổi bật, rực rỡ như lời hứa của một khởi đầu.

Miêu Miêu bên Lâm Dật, hai cùng tấm bảng.

Anh hỏi: “Cô thấy ?”

Cô đáp khẽ: “Thấy như một giấc mơ bắt đầu bằng… mùi mật mía.”

Anh mỉm , sang: “Vậy hứa, từ hôm nay — sẽ là giữ giấc mơ đó cùng cô.”

Loading...