《Thập Niên 90: Tôi Trở Thành Cô Gái Làng Tống Gia》 - Chương 7

Cập nhật lúc: 2025-11-01 13:59:37
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/70ByQbCbPw

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Buổi sáng hôm , trời xám xịt. Gió từ cánh đồng thổi mát rượi, mang theo mùi ngai ngái của đất ướt và hương cỏ dại mới cắt. Miêu Miêu lên trời, nhăn mày — kiểu chắc mưa to mất thôi.

Cô đang ở gian nhà, tay thoăn thoắt cắt vải, chuẩn may thêm mấy chiếc túi vải nhỏ để bán ngoài chợ. Bên cạnh, radio cũ kêu rè rè phát bản tin: “Nhiệt độ hôm nay giảm nhẹ, dự báo mưa rào buổi chiều…”

“Thế là chiều nay coi như khỏi chợ ,” cô lẩm bẩm, cắm chỉ kim liếc ngõ.

Bà nội từ trong bếp , tay cầm bó rau muống:

“Miêu Miêu, trưa nay nấu canh chua cá ? Ông Lưu hàng xóm cho con cá trắm to lắm.”

Miêu Miêu gật đầu: “Được chứ bà. Để con giếng rửa rau.”

đến cổng thì thấy bóng quen quen đang dắt xe đạp từ ngõ bên . Áo sơ mi trắng, quần xanh, tóc rối vì gió — ai khác ngoài Lâm Dật chứ.

Anh thấy cô nở nụ dễ ghét :

“Ơ kìa, cô Tống hôm nay ở nhà việc ? Nghe cô mới nhận may cho mấy chị ngoài chợ hả?”

Miêu Miêu liếc một cái, giọng nửa đùa nửa thật:

“Anh ngóng chuyện nhanh ghê. Làm công an đó.”

Lâm Dật bật : “Công an gì, chỉ quan tâm mỗi nhà cô thôi.”

Miêu Miêu giả vờ hắt , cố giấu nụ :

“Ờ, trời sắp mưa đó, lo mà về nhanh .”

. Anh dựng xe, xắn tay áo lên, cầm lấy bó rau trong tay cô:

“Để rửa cho. Nước giếng nhà cô mát lắm, rửa rau ở đó là ngon nhất xóm.”

Miêu Miêu bàn tay , thô ráp nhưng nhanh nhẹn. “Anh rửa rau cũng khéo đấy,” cô trêu.

“Chứ . còn nấu cơm nữa cơ,” nhướng mày.

“Thật hả?”

“Thật. Mai cô qua nhà ăn thử, món cá kho tiêu, ngon hơn quán ngoài chợ đấy.”

Miêu Miêu phì , định gì đó thì một giọt nước lạnh bất ngờ rơi trúng trán cô. Rồi hai, ba, mười giọt — trời bắt đầu mưa thật.

“Mau vô !” cô kêu.

kịp chạy thì cơn mưa đổ ào ào, nặng hạt như trút. Gió tạt mạnh, cả hai chỉ kịp chui hiên nhà tránh. Miêu Miêu ôm lấy chiếc rổ rau, còn Lâm Dật khì khì, nước mưa ướt hết tóc và vai áo.

“Trời ạ, ướt hết !” cô , đưa cho cái khăn tay nhỏ.

“Cảm ơn. Mà cô cũng ướt nửa đó,” đáp, ánh mắt thoáng qua chút lo lắng.

Cả hai cạnh , tiếng mưa đập rào rào mái ngói. Không gian mờ nước. Mùi đất, mùi mưa, mùi tóc ẩm hòa quyện.

“Lâm Dật,” Miêu Miêu lên tiếng một lúc im lặng. “Anh thấy cuộc sống ở đây… vui ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-toi-tro-thanh-co-gai-lang-tong-gia/chuong-7.html.]

Anh nghiêng đầu cô, đáp nhẹ:

“Có. Vì cho nó vui.”

khẽ, nhưng trong lòng thấy lạ lạ. Không hẳn là xao động, mà như cái gì ấm áp, khó gọi tên.

Mưa kéo dài hơn nửa tiếng. Khi tạnh, bầu trời trong vắt, hương đất mưa thoảng khắp sân. Miêu Miêu mang rau bếp, còn Lâm Dật giúp bà nội cô dọn bếp than.

Bà nội móm mém:

“Chà, trai trẻ giúp, nhà vui hẳn.”

Lâm Dật gãi đầu: “Dạ, con chỉ tiện qua thôi ạ.”

Miêu Miêu khẽ liếc : “Tiện mà tới đây nửa buổi luôn ha.”

Sau bữa trưa, định về, nhưng khi rời cổng, bỗng nhỏ:

“Miêu Miêu , mai trời nắng, chợ huyện giao gạch. Cô cùng ? chở cô xem ít vải mới. Họ nhập từ thành phố về, lắm.”

Miêu Miêu ngẩn . Cô đang cần mua thêm vải thật, nhưng cùng gì đó khiến tim đập mạnh.

Cô vờ thờ ơ: “ với , dân làng đồn ầm lên cho coi.”

Anh : “Thì đồn cũng , miễn là phủ nhận.”

mặt , giấu nụ : “Anh chuyện kiểu gì mà ai cũng đánh.”

“Thế cô ?”

“… Để mai tính.”

Anh gật đầu, lên xe đạp, đạp huýt sáo một khúc nhạc vui. Còn Miêu Miêu tựa cửa theo, lòng khẽ dậy lên cảm giác kỳ lạ — một thứ lấp lánh, khiến lo sợ.

Chiều muộn, trời âm u, nhưng mưa nữa. Miêu Miêu sân, vá nốt mấy túi vải. Bà nội từ trong bước , nheo mắt:

“Miêu Miêu, bà hỏi thật … con thấy thằng Lâm Dật thế nào?”

Miêu Miêu giật : “Ơ, hỏi?”

“Bà thấy nó , thật thà. Mấy cô trong làng ai cũng nhắm tới mà nó chẳng để ý ai, chỉ sang nhà suốt thôi.”

Cô đỏ mặt: “Bà linh tinh.”

hiền: “Thôi, bà nữa. mà, đời phụ nữ, thật lòng thương — đừng để lỡ.”

Đêm hôm đó, Miêu Miêu trằn trọc mãi. Cơn mưa ban chiều như vẫn rơi trong lòng cô, tí tách, dịu mà dai dẳng.

Cô nhớ nụ của , ánh mắt, giọng . , hình ảnh thành phố hiện đại, nơi cô từng sống, cũng chợt ùa về. Điện thoại, mạng xã hội, đèn đường sáng trưng… tất cả như một thế giới khác, xa vời.

“Lỡ thì ?” — cô tự hỏi.

Bên ngoài, gió thổi khẽ, đưa theo mùi hoa dại nở muộn. Trong ánh trăng bạc nhạt, Miêu Miêu khẽ thở dài. Có những điều, dù , cũng bắt đầu từ một cơn mưa đầu hạ như thế.

Loading...