Tô Thanh Thanh vẫn luôn  trong góc khuất, đột nhiên  qua: “Chị, tới cũng  tới , tự cao tự đại như   ý nghĩa ?”
“Đừng biến khéo thành vụng, cuối cùng  gả  tới nhà họ Lộc,  thì khó coi lắm.”
Trên mặt Tô Thanh Thanh trát một tầng phấn  dày, khả năng là vì che đậy thứ gì đó.
Rõ ràng bản  đang vô cùng chật vật,  mà lúc  còn tỏ vẻ cao cao tại thượng trào phúng Tô Nhuyễn, giống như Tô Nhuyễn còn hèn mọn đáng chê  hơn cả cô .
Tô Nhuyễn trợn trắng mắt: “Yên tâm,   gả  tới nhà họ Lộc, vẫn  hơn cô  gả  tới nhà họ Hoắc.”
“Cô vẫn nên nghĩ tới chuyện  cách nào để gả  tới nhà họ Hoắc , bớt nhọc lọc chuyện của !”
Sắc mặt Tô Thanh Thanh cứng đờ,   nghĩ tới điều gì đó,  mỉa mai một tiếng: “Vậy để  xem xem, lát nữa chị đừng bao giờ cầu xin   đấy.”
Đỗ Hiểu Hồng âm dương quái khí : “Cầu xin? Tô Nhuyễn  gì  cầu xin  khác.”
“Không gả  tới nhà họ Lộc, chẳng  vẫn  thể gả cho Võ Thắng Lợi ? Nhà họ Võ  chuẩn  sẵn cả .”
Bà  gạt bay tay Tô Văn Sơn đang giữ c.h.ặ.t t.a.y , trừng mắt lườm ông  một cái. Tô Nhuyễn  tự chạy tới đây , bà  còn cố kỵ gì nữa? Nếu   vì  gả  nhà họ Lộc, cô  sẽ cố ý hỏi thăm chạy tới đây ?
Không nhân cơ hội  chèn ép, còn ở đó mà dỗ dành. Hừ! Nếu Tô Văn Sơn  thể dỗ  con nhóc   lời, bà  vặt đầu  xuống cho bọn họ  bóng đá.
Tô Văn Sơn tỏ vẻ   cách nào với Đỗ Hiểu Hồng, chỉ  thể thở dài với Tô Nhuyễn: “Nhuyễn Nhuyễn, thật sự   cha cố ý giấu con chuyện hôm nay. Người nhà họ Lộc sĩ diện thế nào con cũng   đấy,   chúng  cầu xin  , cha sợ con  chịu ấm ức, mới nghĩ đợi chúng  lén lút  xong,  thông báo kết quả cho con là .”
Hiển nhiên, ông  cũng nghĩ như Đỗ Hiểu Hồng, cho rằng Tô Nhuyễn cúi đầu tìm tới đây vì  tới đường cùng, chỉ là vẫn  giữ thể diện, nên còn thuận thế cho Tô Nhuyễn bậc thang leo xuống: “Có điều nếu con  tới ,  thì  xuống đây .”
Đỗ Hiểu Hồng  Tô Nhuyễn, khinh miệt: “Ngồi cùng cái gì,   thấy     hẹn ?”
“Vẫn nên nhanh chóng  bận việc quan trọng của cô , chúng  đảm bảo cô  thể thuận lợi gả tới nhà họ Lộc, bớt ở chỗ  lải nhải, chúng  bận việc giúp cô nửa ngày còn  cho chúng  kiếm chút lợi ích ? Khối nhà con gái gả chồng nhà  đẻ còn giữ hết lễ hỏi đó, cô nghĩ  là ai? Nghĩ  là Bồ Tát ? Định ôm hết lợi ích về  ? Mặt cô dày thế nhỉ?”
Bà  chỉ thẳng  Tô Nhuyễn, : “Hoặc là ngoan ngoãn  đây  chúng  bàn bạc, xem như nể mặt cha cô, cô sẽ  thiếu phần . Hoặc là chúng  đừng  chuyện  nữa, cô cứ về ở bên Võ Thắng Lợi  thôi!”
Lần  Tô Văn Sơn  mở miệng hoà giải, chỉ thở dài đưa mắt  hiệu cho Tô Nhuyễn,  cô ngoan ngoãn  xuống, bà cụ Tô cũng phối hợp kéo tay Tô Nhuyễn.
Tô Nhuyễn tránh tay bà cụ, thờ ơ : “Vậy thì đừng bàn nữa.”
Tô Thanh Thanh mang vẻ mặt xem kịch vui, khuyên nhủ: “Em bảo  chị gái, chị đừng cậy mạnh nữa, nhân lúc  bậc thang thì ngoan ngoãn xuống nước , đừng để lát nữa càng mất sạch thể diện.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-xuyen-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-108.html.]
“Chị còn   ,  khi nhà họ Lộc càng    chứ, chúng  , chẳng qua là chị ỷ  Lộc Minh Sâm mà thôi.” Tô Thanh Thanh  ha hả, : “ chị nên , mấy lời   chị  cưới ngày đó Lộc Minh Sâm , chẳng qua là đang nóng giận mà thôi, căn bản ông cụ Lộc là bác gái     lòng chị.”
“Hôm nay Lộc Minh Sâm  tới   còn  chắc .”
Cô   dứt lời, một giọng  lười biếng  vang lên  lưng Tô Nhuyễn: “Ai thế, ai  hiểu  như ?”
Sắc mặt Tô Thanh Thanh  đổi,  dám tin tưởng bật thốt lên: “Không thể nào  chuyện ?”
Tô Nhuyễn thưởng thức biểu cảm của cô ,  đó đảo mắt  qua Tô Văn Sơn và Đỗ Hiểu Hồng, khẽ : “Người  hẹn tới , cuộc hẹn của cha với dì Đỗ thì  cần tiếp tục .”
Cô  nghiêng đầu về phía , hỏi: “Em   để cha và  kế em bàn chuyện hôn sự của chúng ,   ?”
Giong  lười biếng mang đầy sức hút vang lên: “Được.”
“Thượng úy Bùi,  gọi điện thoại cho ông nội , bảo bọn họ đừng tới, chuyện hôn sự với nhà họ Tô tạm thời để đó.”
“Vâng!”
Sắc mặt Tô Văn Sơn  đổi, vội vàng chạy  khỏi phòng riêng. Vừa  tới cửa, ông   trông thấy một  thanh niên  trai mặc quân trang đang lười nhác   xe lăn,   Lộc Minh Sâm còn  thể là ai.
Đối phương  thấy ông   ngoài, còn gật đầu  lệ, : “Làm phiền nhà ông   một chuyến , nếu cảm thấy thua thiệt, thì mang vé xe tới,  sẽ bảo ông nội  chi trả cho nhà ông.”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Minh Sâm, cháu  đùa .” Tô Văn Sơn nhanh tay lẹ mắt ngăn cản Bùi Trí Minh đang định rời khỏi chỗ : “Đồng chí, chuyện hôm nay   trò đùa,  lớn trong nhà  hẹn  từ  .”
Lộc Minh Sâm ngước mắt  ông , lười biếng : “  đùa,  thấy ông ngay cả con gái cũng bán ,  lẽ là thật sự khó khăn, dù  cũng  lên thành phố một chuyến vì chuyện của ,  cũng băn khoăn.”
“Có điều, chuyện  thật sự  còn gì cần   nữa.” Lộc Minh Sâm nâng mí mắt lên: “  quan tâm    hẹn  với  lớn trong nhà   ,  chỉ  đây là hôn sự của .”
Anh cúi đầu  xuống chân , nở nụ  trào phúng: “Tuy rằng Lộc Minh Sâm  như  , nhưng vẫn  hèn mọn tới mức  bỏ tiền  mua vợ.”
“Hơn nữa hai vạn tám ngàn tám…” Lộc Minh Sâm hừ một tiếng: “ cũng  mua nổi.”
Mặt Tô Văn Sơn đỏ lên, hung hăng trừng mắt lườm Đỗ Hiểu Hồng một cái.
Nói xong Lộc Minh Sâm  sang nhắc nhở Bùi Trí Minh: “Đi , cứ  là ý của .”