Tô Nhuyễn  bọn họ  một câu bà một lời đe dọa , lúc  cũng  về phía Tô Văn Sơn.
Tô Văn Sơn rũ mắt   lời nào, hiển nhiên là cam chịu cách  của Đỗ Hiểu Hồng, còn bà cụ Tô cũng sa sầm mặt, ánh mắt  Tô Nhuyễn chứa đầy oán khí.
Không hiểu  đột nhiên Tô Nhuyễn    to, nhà họ Tô … Chậc chậc.
Tô Thanh Thanh đắc ý đợi xem trò  của Tô Nhuyễn, còn thuận tiện chặt đứt đường lui của cô: “Anh Minh Sâm     chị gái em thỏa mãn mới , bây giờ chị gái em  hài lòng  điều kiện nhà  đưa ,  sẽ  cưỡng ép, đúng ?”
Lộc Minh Sâm vẫn luôn  về phía Tô Nhuyễn, vì những lời  cũng chia cho Tô Thanh Thanh một ánh mắt. Bị   chằm chằm, Tô Thanh Thanh  nhịn  co rúm  , mím môi thật chặt.
Còn Đỗ Hiểu Hồng   nỗi sợ ăn sâu bén rễ  Lộc Minh Sâm, lập tức âm dương quái khí khuyên nhủ: “Minh Sâm, cháu vẫn nên cẩn thận ngẫm  , nếu  sang năm     một đứa con từ  trời rơi xuống…”
Sắc mặt Tô Nhuyễn trở nên lạnh lùng, đang định  chuyện, thì đột nhiên cửa phòng    đá văng , một tiếng mắng tục tằng vang lên: “Đỗ Hiểu Hồng, bà ăn phân  rửa sạch miệng thì  yên đó, đừng con  nó mở miệng dọa .”
Ngay  đó là một  đàn ông sắc mặt dữ tợn,  hình cường tráng bước , hai mắt ông  đỏ ngầu, lộ vẻ hung ác: “Bà  Tô Nhuyễn cái gì? Còn dám  hươu  vượn  tin ông đây xé nát miệng bà  ?”
Từ  tới nay Đỗ Hiểu Hồng  bao giờ    mắng như , bà  lập tức sửng sốt,  khi phản ứng ,  thấy ánh mắt xem kịch vui của Tô Nhuyễn, trong lòng vô cùng khó chịu nhưng vẫn  nở nụ  gượng ép,  đùa: “Cục, cục trưởng Võ, ngài  gì , ngài đang bảo vệ cháu dâu đấy ?”
“Bảo cái con  mày! Ông đây đkm cả nhà mày!” Đột nhiên Võ Đại Minh nổi giận, trực tiếp ném hộp t.h.u.ố.c trong tay  mặt Đỗ Hiểu Hồng, xoải chân bước tới túm chặt cổ áo bà , tay còn  kéo miệng Đỗ Hiểu Hồng , hung tợn : “Mày   thấy lời ông đây   ? Có  ông đây lập tức xé nát cái miệng thối  của mày  ?”
Đỗ Hiểu Hồng  dọa chảy nước mắt, tay bắt lấy tay Võ Đại Minh đang túm cổ áo , mở miệng xin tha.
Lúc  Tô Văn Sơn phản ứng , ông  vội vàng bước tới kéo Võ Đại Minh : “Lão Võ, lão Võ, ông   ? Có chuyện gì từ từ , chuyện gì cũng từ từ.”
Võ Đại Minh oán hận buông Đỗ Hiểu Hồng , đối phương lui về phía  hai bước theo quán tính, té ngã  đất, khả năng cả đời  bao giờ chật vật thế .
Liêu Hồng Mai và Tô Thanh Thanh vội vàng đỡ , Tô Văn Sơn thì che  mặt Võ Đại Minh: “Cục trưởng Võ. Sao ngài  tới đây?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-xuyen-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-117.html.]
Tô Nhuyễn  thưởng thức dáng vẻ chật vật của Đỗ Hiểu Hồng,  nhẹ nhàng : “Không     ngay từ đầu  ?   hẹn với   ở đây.”
Tô Văn Sơn sửng sốt,  thể tin nổi,  Tô Nhuyễn: “Con hẹn cục trưởng Võ?”
“Sao hả?” Lúc  Tô Nhuyễn mới  đầu   ông : “Có vấn đề ?”
Võ Đại Minh  Tô Nhuyễn, vẻ mặt cang fdữ tợn hơn, ánh mắt hung ác như hận  thể xé nát đối phương, miệng  phối hợp : “ thế, Tô Nhuyễn hẹn  tới đây, để xử lý chuyện thằng súc sinh   cố gắng nhà  gây .”
Nói ong, ông    cửa, một tay kéo  bên ngoài  phòng, hung hăng đẩy về phía : “Trốn cái gì mà trốn, cút qua đây cho tao, xin    mau!”
Vân Mộng Hạ Vũ
Một quả cầu thịt co đầu rụt cổ lảo đảo ngã  trong phòng, đập thẳng  bàn, tạo  lực đẩy  lớn. Tô Văn Sơn nhanh tay lẹ mắt tránh , còn Đỗ Hiểu Hồng   đỡ   bàn và hai  con Tô Thanh Thanh đều  bàn đập  đùi, lập tức đau đến mức mặt mày trắng bệch .
Thiếu chút nữa Tô Nhuyễn cũng  lan đến, nhưng mà cô còn  kịp trốn,  cảm nhận    nhanh tay kéo ghế dựa của cô sang bên cạnh, tới gần chiếc xe lăn, còn bởi vì quán tính thiếu chút nữa cả   đè lên chân đau của đối phương, may mà  một bàn tay khác của Lộc Minh Sâm kéo : “Không  chứ?”
Tô Nhuyễn mỉm : “Không .” Sau đó  về phía Võ Đại Minh.
Võ Đại Minh  thèm để ý tới cuộc hỗn loạn   gây , ngược  tiếp tục hung hăng đạp cho Võ Thắng Lợi đang quỳ một chân  bàn, : “Đồ ch.ó đẻ , nên  gì?”
Võ Thắng Lợi đau đớn, kêu lên một tiếng, lúc  mới nâng khuôn mặt xanh tím sưng vù lên, hiển nhiên   dạy cho một bài học nhớ đời,  còn chút bá đạo ương ngạch nào nữa, mà hèn mọn như ch.ó nhà  tang, cầu xin Tô Nhuyễn tha thứ: “Tô Nhuyễn, xin ,  xin , do  khốn nạn,     dám nữa! Tha cho  !”
“ hứa sẽ  dây dưa với cô nữa, ,  hứa tuyệt đối sẽ  bao giờ xuất hiện  mặt cô nữa, nếu  thì… Thì để bác trai đ.á.n.h gãy chân !”
Võ Đại Minh  nhấc chân lên hung hăng đá Võ Thắng Lợi, Võ Thắng Lợi co   mặt đất, rên rỉ xin tha: “Bác trai, bác trai, cháu   , cháu  dám nữa, hu hu… Cháu  dám nữa …”
Lúc  ngay cả ông cụ Lộc và Lâm Mỹ Hương đang xem náo nhiệt cũng sợ tới mức  đổi sắc mặt, cẩn thận trốn xa.
Còn Tô Nhuyễn thì dựa  xe lăn của Lộc Minh Sâm, thờ ơ  cảnh tượng  mắt,  mặt   chút biểu cảm nào.