Lý Nhược Lan  dậy  phòng cầm một cái hộp sắt : “Đương nhiên  để nhà họ Tô xử lý .”
“Từ nhỏ Nhuyễn Nhuyễn lớn lên bên đó. Tuy rằng  giải quyết xong chuyện Võ Thắng Lợi, nhưng thanh danh vẫn  ảnh hưởng ít nhiều, tổ chức hôn lễ linh đình ở huyện  thể chặn miệng đám  thích khua môi múa mép , nếu ,     bọn họ còn  thế nào .”
“Sau  chắc chắn Tô Nhuyễn  thực hiện nghĩa vụ dưỡng lão cho Tô Văn Sơn,  thì ông  nên  hết trách nhiệm của !” Lý Nhược Lan châm chọc một câu, đặt hộp sắt lên bàn : “ đảm bảo ông  sẽ  dám xử lý qua loa.”
Tô Nhuyễn  một chồng phiếu gửi tiền trong hộp sắt , cuối cùng  tìm thấy cơ hội hỏi  chuyện  luôn  : “Mẹ từng gửi cho con tổng cộng bao nhiêu tiền?”
Nói tới chuyện , Lý Nhược Lan   dấu hiểu bốc hỏa: “Trước khi con lên sáu, mỗi tháng mười đồng.”
Mười đồng một tháng trong năm bảy mấy cũng  ít, khi đó tiền lương của Tô Văn Sơn cũng mới hơn ba mươi đồng.
“Sau  dần dần tăng lên,  đoán  chắc chắn ông  sẽ ăn bớt một chút, nên nghĩ  cho nhiều một chút, dùng một nửa lên  con cũng đủ .”
Lý Nhược Lan tức giận: “  trăm triệu   nghĩ tới, ông    thể vô sỉ tới mức ,  mà giấu hết  túi riêng.”
Ai  thể nghĩ tới, một vị cục trưởng cục giáo d.ụ.c như Tô Văn Sơn  khắt khe với con gái ruột của  như ?
Bản  ông   thiếu tiền, Lý Nhược Lan cảm thấy kém nhất cũng chỉ mặc kệ Tô Nhuyễn  hỏi tới, lấy bớt  tiền bà  gửi về, mặt khác đều đưa cho bà cụ Tô để nuôi dưỡng Tô Nhuyễn, kết quả bà  vẫn xem nhẹ sự dối trá và vô sỉ của  nhà họ Tô.
“Từ năm con lên cấp hai, điều kiện của  cũng  lên,  con học tập vất vả, mỗi tháng đều gửi hơn một trăm.”
“Sau  khi con tròn mười tám, nghĩ con gái  lớn sẽ ăn diện trang điểm…”
“Mười tám năm, tính tất cả linh tinh vụn vặt cũng  hơn một vạn.” Lý Nhược Lan nghiến răng nghiến lợi : “Cầm tiền của  bắt nạt con gái , để xem     bắt ông  nhổ  cả vốn lẫn lời !”
Tô Nhuyễn lật xem chồng biên lai gửi tiền dày cộp , đột nhiên, ánh mắt cô nheo , duỗi tay cầm một quyển sổ tiết kiệm  đáy hộp lên xem.
Tuy rằng sổ tiết kiệm nào cũng giống , nhưng Tô Nhuyễn vô cùng chắc chắn, đây chính là quyển sổ tiết kiệm  trong  của hồi môn ít ỏi của cô đời .
Đời  khi cô kết hôn với Hoắc Hướng Dương, Tô Văn Sơn  rảnh, tất cả đều giao cho bà cụ Tô thu xếp, dù  bà cụ cũng lớn tuổi , tinh lực  hạn, chỉ  thể đưa một ngàn tám tiền lễ hỏi nhà họ Hoắc cho Đỗ Hiểu Hồng  mua của hồi môn dựa theo danh sách.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-xuyen-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-126.html.]
Kết quả  cần nghĩ cũng , tất cả đồ mua về đều là đồ thấp kém nhất.
Trong niên đại , phụ nữ trong nhà đều  mắt  đồ sắc bén, đặc biệt là đối với chăn đệm khăn trải giường của hồi môn gì đó,  Hoắc còn là  khôn khéo, chỉ liếc mắt một cái  đưa  đ.á.n.h giá: “Nhà họ Tô ăn chặn một nửa tiền .”
Bởi  thiếu chút nữa Tô Nhuyễn   dám ngẩng đầu lên ở nhà họ Hoắc, mãi cho tới khi cô phát hiện  trong túi xách nhỏ  mang theo  một quyển sổ tiết kiệm. Số tiền ba ngàn đồng khiến  Hoắc   ngậm miệng, cũng khiến cô  khởi đầu   ở nhà họ Hoắc.
Cô vẫn luôn cho rằng vì Tô Văn Sơn sợ Đỗ Hiểu Hồng, mới lén lút bỏ sổ tiết kiệm  túi cho cô,  ngờ……
“Cái  …” Lý Nhược Lan  Tô Nhuyễn cầm sổ tiết kiệm, cả  ngây ngốc,  : “Là của hồi môn  tích cóp cho con, mở  xem xem.”
Nói xong bà   cảm thán: “Từ năm con tròn mười tám   bắt đầu tích cóp. Tô Văn Sơn là   đáng tin cậy, Đỗ Hiểu Hồng  ác độc tham tài,  sợ khi con gả chồng sẽ  chịu ấm ức, luôn  tích cóp cho con nhiều chút.”
“Của hồi môn chính là lòng tự tin của con gái ở nhà chồng, đủ tự tin,  chồng cũng  dám khinh thường.” Nói tới đây, mặt mày bà   hớn hở: “Ai  thể nghĩ tới, con gái   tự  tranh thủ  của hồi môn phong phú như  .”
Tô Nhuyễn    nổi, đột nhiên cô hỏi Lý Nhược Lan: “Nếu con vẫn luôn tin lời Tô Văn Sơn, kiên quyết  nhận   thì ? Không  thứ  mất công chuẩn  ạ?”
“Sao  mất công chuẩn ?” Lý Nhược Lan   Tô Nhuyễn hỏi câu ngu ngốc   gì: “Không nhận thì lén lút nhét cho con.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Nói xong bà   càm ràm: “Tính tình con   đúng là… Mẹ đưa thẳng cho con chắc chắn con sẽ  lấy, khi đó  thật sự giận chỉ  đ.á.n.h cho con một trận.   nghĩ khả năng đ.á.n.h  càng   cơ hội…”
Tô Nhuyễn duỗi tay ôm lấy Lý Nhược Lan: “Xin , ,   con thật sự quá ngốc……”
Lý Nhược Lan xoa đầu cô, an ủi: “Làm gì  đứa trẻ nào  mắc , cũng may bây giờ vẫn  muộn,   đừng bướng như .”
Tô Nhuyễn chôn đầu  cổ  , trịnh trọng gật đầu: “Sẽ ,   sẽ  lời .”
Lý Nhược Lan bật , xoa tóc cô khen: “Bé ngoan.”
Bà  sắp xếp  đống biên lai gửi tiền , : “Chuyện còn  giao cho  !”