Lúc  Tô Văn Sơn cũng  về tới nhà. Nhìn thấy Tô Nhuyễn, ông  cảm khái giống như một  cha sắp gả con, trong lòng tràn đầy  nỡ.
Tô Nhuyễn      diễn cùng ông  vở kịch phụ từ nữ hiếu, mặc dù bây giờ tất cả   trong nhà họ Tô đều nhân nhượng cô, bao dung cô, ngay cả căn phòng của cô cũng   bố trí  một gian khác, nhưng Tô Nhuyễn vẫn cảm thấy bực bội.
Rõ ràng hơn một tháng , cô vẫn  thể  bên bà cụ Tô như   chuyện gì,  bọn họ diễn kịch,  lời ma quỷ lừa , trong lòng âm thầm khinh bỉ hành vi vô sỉ của bọn họ.
 mà bây giờ, cô  cảm thấy tất cả những chuyện  vô cùng nhàm chán, lãng phí tinh lực, thà  gôn Thiếu Thời ồn ào  lời vô nghĩa còn thú vị hơn ở bên bọn họ nhiều.
Cô thật sự  nhà họ Ngôn chiều hư .
Cũng may cả nhà Tô Thanh Thanh   ở đây,  trong nhà đều bận rộn  rảnh để ý tới cô, bà cụ Tô và Tô Minh Nguyệt bận dọn dẹp, Tô Văn Sơn  tiếp đãi Triệu Lập, thi thoảng còn  bà cụ sai  mua đồ.
Tô Nhuyễn chỉ cần phụ trách trang điểm cho bản  là .
Đợi tới ngày hôm , khi  thứ đều  thu dọn coi như xong, nhân lúc nhà họ Lộc  tới, bà cụ Tô định kéo cô và Tô Văn Sơn  tâm sự chuyện riêng. Tô Nhuyễn thấy thế, lập tức lấy cớ  mua kẹp tóc, chạy  ngoài.
Sau đó cô trực tiếp chui  giữa các thím đang  tám chuyện ở đầu thôn,  chuyện bát quái, tiện thể chờ Lộc Minh Sâm tới  rõ sự thật.
Quả nhiên, nội dung bát quái hôm nay chính là hôn sự của Tô Nhuyễn và nhà họ Lộc, hôm nay    nhắc tới lễ hỏi, đều đổi sang quan tâm nhà họ Lộc thế nào? Quan hệ với Lâm Mỹ Hương   ?
“Kể  thì nhà bên đó cũng phức tạp,  khi cưới hai đứa định  ở riêng,  là vẫn ở chung với ông cụ Lộc?”
“Nếu  hầu hạ Lộc Minh Sâm, vẫn nên ở chung , nếu  một  con bé  chiếu cố ?”
“Ai, tạo hóa trêu , khi còn nhỏ Minh Sâm  như Thiện Tài Đồng Tử  chân Quan Âm, ai ngờ bây giờ   liệt giường…”
“Minh Sâm   liệt giường  dậy nổi , hôn lễ của hai đứa cháu còn tổ chức  ? Định  thế nào?”
“Như  chắc  tổ chức lớn  nhỉ…”
Qua một đêm, Lộc Minh Sâm   nhận định thành miệng méo mắt lẽ, há miệng chờ bón cơm . Tô Nhuyễn  giải thích, trong lòng mang theo ác ý thú vị chờ đợi lát nữa xem cảnh tượng bọn họ vị vả mặt bạch bạch và kinh ngạc rớt cằm.
“Này! Người  là ai thế? Vẻ ngoài  tính thần quá… Hả?”
Sau khi tiểu đội bát quái thấy rõ  tới, đầu tiên là hai mặt  ,  ngay lập tức ánh mắt đều sáng lên.
“Kia   Hoắc Hướng Dương ? Cậu  tới  gì?”
“Chậc chậc! Không  điều khác, diện mạo  đúng là xuất sắc thật.”
Vân Mộng Hạ Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-xuyen-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-133.html.]
“Nhuyễn Nhuyễn,     tới tìm cháu chứ?”
Tô Nhuyễn nheo mắt , cảm thấy   thật sự hết t.h.u.ố.c chữa .
Bình tĩnh xem xét thì, vẻ ngoài của Hoắc Hướng Dương  tồi, nếu  cũng sẽ   nhiều hồng nhan tri kỷ tre già măng mọc như .
Hôm nay   còn cố ý ăn diện, sơ mi trắng phối với quần tây đen, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo khoác gió màu nâu nhạt, chân đeo đôi giày da đen bóng, chậm rãi tới gần, mặt mày mang theo vẻ u buồn.
Vô cùng giống hình tượng vương tử u buồn đang lưu hành hiện tại,   cô vợ trẻ nhà nào đó kinh ngạc cảm thán: “Nhìn giống Phí Tường quá.”
Hoắc Hướng Dương    với cô vợ trẻ  một cái,  đó   về phía Tô Nhuyễn: “Tô Nhuyễn……”
Tô Nhuyễn  khách sáo, ngắt lời: “Hôm nay  ăn diện thế  định   thế? Nếu là  cầu hôn Tô Thanh Thanh thì hôm nay cô    nhà, hai   thương lượng với  ?”
Hoắc Hướng Dương nghẹn lời, giọng  mang vẻ u buồn: “Tô Nhuyễn,   lời   với em, chỉ hai câu thôi, yên tâm,  chậm trễ chuyện của em .”
Tô Nhuyễn từ chối thẳng thừng: “Ngại quá,  với    gì  để  với .”
Hoắc Hướng Dương nhíu mày, thật lòng lo lắng cho cô: “Em thật sự định chôn vùi cuộc đời  chỉ vì giận dỗi ?”
“Hôm nay em hối hận vẫn còn kịp.”
Nói tới đây,   dừng một chút, một lát  mới c.ắ.n răng  tiếp: “Nếu em lo lắng chuyện hai vạn tiền lễ hỏi ,  trả giúp em!”
Người xung quanh  thấy lời  lập tức ồ lên, Hoắc Hướng Dương   là  ý gì?
Tô Nhuyễn giận quá hóa : “Anh  bệnh ? Cút!”
Hoắc Hướng Dương đang định  thêm gì đó, thì  thấy tiếng chị dâu Quế Hoa kêu lên: “A! Tới ! Nhà họ Lộc tới !”
Mọi   đầu , quả nhiên trông thấy  chiếc ô tô chạy tới từ cửa thôn: “Sao  tận hai chiếc?”
Trong niên đại , xe  vô cùng khan hiếm, trong huyện cũng  thấy nhiều lắm, càng khỏi  tới Tô Gia Câu,   tới tận hai chiếc,  tạo tiếng vang mới là lạ.
“Chiếc xe  là xe quân đội nhỉ, tới nhà ai thế?”
Mọi  lập tức ríu rít suy đoán, Tô Nhuyễn thì cong môi. Hoắc Hướng Dương vẫn luôn chú ý tới Tô Nhuyễn, thấy cô như , vô cùng đau đớn : “Tô Nhuyễn, chẳng lẽ em thật sự vì tiền…”
Anh  còn  kịp  hết câu, chiếc Santana màu đen  ấn vài tiếng còi vang dội cắt ngang, Hoắc Hướng Dương đành  lui sang bên cạnh, để chiếc santana lướt qua.