“Em  đổi  nhẫn vàng dì Phúc cho  tiền, thêm chút tiền nữa  mua một chút nhân sâm Đông Bắc về,  quen  rộng,  cách nào ?”
Lộc Minh Sâm sửng sốt: “Em mua thứ đó  gì?”
“Cảm tạ trưởng bối.” Tô Nhuyễn   suy nghĩ của : “Em  hỏi  em chuyện năm đó… Bọn họ vươn tay giúp đỡ,  qua là giúp nhà họ Lộc, nhưng thật  đều vì .”
“Lúc   còn nhỏ,   cách nào. Bây giờ lớn ,   năng lực, tất nhiên  báo đáp.” Ngừng một lát, Tô Nhuyễn mới  tiếp: “Đó là tài phú cha  để  cho ,  lấy về.”
Lộc Minh Sâm trầm mặc.
“Hơn nữa, mấy thứ dì Phúc đưa cho chúng , là vì câu nhà họ Lộc. Đợi chúng  kết hôn xong, chắc chắn  tới gây phiền toái  chỉ Lộc Thải Hà.”
“Thà dùng nó trả  nhân tình, còn  thể hung hăng vả mặt bọn họ.” Tô Nhuyễn  mỉa mai: “Sau chuyện  , để xem bọn họ còn dám tiếp tục dùng danh nghĩa  và cha   mưu cầu chỗ  ?”
Cô  Lộc Minh Sâm nghiêm túc : “Đã  sẽ trấn thủ  lưng cho , em sẽ  nuốt lời.”
Lộc Minh Sâm  cô một cái, rũ mắt : “Để lát nữa  gọi điện thoại.”
Tô Nhuyễn thỏa mãn,  bắt đầu dong dài chuyện trang hoàng nhà cửa: “… Nếu như bận rộn ôn tập,   cần xen  chuyện chọn ảnh chụp, một  em  là  .”
Lộc Minh Sâm ước gì như , lập tức ngoan ngoãn gật đầu.
Thời gian  còn sớm, Tô Nhuyễn còn   học, thu dọn xong hộp đựng cơm, cô  dậy  về. Trước khi  Tô Nhuyễn chỉ  quyển sổ tiết kiệm trong tay , kiến nghị: “Giúp đỡ chiến hữu,  chú ý cách , nếu  lon gạo ân, gánh gạo thù.”
“Cho quá nhiều ngược  dễ tạo thành thói quen ỷ  cho bọn họ,  chắc   là chuyện . Không bằng để bọn họ dùng năng lực của  tới đổi,  cần bọn họ nhớ ơn, nhưng để bọn họ  nên   thế nào.”
Tô Nhuyễn  như  cũng vì  nguyên nhân, đời   khi Lộc Minh Sâm hy sinh, cô tiếp nhận danh sách   giúp đỡ, trong đó  hai gia đình liệt sĩ  quen há miệng chờ sung,  mà còn cho rằng Lộc Minh Sâm  thăng chức,  gửi cho bọn họ nhiều tiền hơn mới đúng.
Vân Mộng Hạ Vũ
Thậm chí Lộc Minh Sâm hy sinh, tiền an ủi cũng nên  một phần của bọn họ, bọn họ còn tìm tới gây phiền toái cho cô vài .
Không  Lộc Minh Sâm nghĩ tới điều gì, khẽ gật đầu.
Nhìn dáng vẻ  của , Tô Nhuyễn  nhịn  bật : “Ngoan quá.”
Lộc Minh Sâm ngước mắt lên, lườm cô một cái, Tô Nhuyễn càng  lớn hơn.
Lộc Minh Sâm nhớ kỹ chuyện Tô Nhuyễn dặn dò, mau chóng gọi điện thoại cho Bùi Trí Minh, ngày thường  chỉ  vùi đầu  huấn luyện, dẫn quân, căn bản  quen  nhiều , chuyện   nhờ cả  Bùi Trí Minh  mạng lưới quan hệ rộng lớn.
Bùi Trí Minh nhận  điện thoại cũng kinh ngạc: “Oa, lão đại,  mà cũng  lúc  nhờ   giúp đỡ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-xuyen-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-153.html.]
Sau đó  nhanh  phản ứng : “Là chị dâu , đúng .”
Lộc Minh Sâm nhướng mày, giống như đoán  biểu cảm của , Bùi Trí Minh  hì hì, : “Ngoài chị dâu ,  lão đại  thể nghĩ   ý tưởng , chắc chắn là chị dâu  .”
“ mà cần nhiều nhân sâm như   gì? Phẩn chất ba mươi năm trở lên  hề rẻ,   của hồi môn của chị dâu  giữ  mua nhà  ? Số tiền   lấy ,  đủ nhỉ?”
Lộc Minh Sâm  sổ tiền trong sổ tiết kiệm: “Đắt  ?”
“Đương nhiên .” Bùi Trí Minh : “Là nhân sâm đó, năm mươi năm trở lên sợ là  mua ,  mua nhiều loại ba mươi năm như , khả năng  trả giá cao.”
Lộc Minh Sâm do dự một lát: “Vậy mua năm sáu cây là  .”
Bùi Trí Minh : “Chuyện  chắc chắn   quyết định ,  cho em  điện thoại của chị dâu , để em gọi hỏi chị .”
Lộc Minh Sâm:……
Bây giờ  tạo phản,    sớm  ?”
Nghĩ như , nhưng Lộc Minh Sâm vẫn cho    điện thoại của nhà họ Ngôn, lúc  Tô Nhuyễn  về đến nhà  lâu.
Một lúc , Bùi Trí Minh  gọi điện thoại , cảm thán khoa trương: “Lão đại,  đời    ai  hơn chị dâu, chị  hỏi thăm em những  từng chiếu cố , hỏi thăm  cẩn thận, mua nhân sâm để cạm tạ những  đó đúng ?”
“Vậy mà chị  còn định dùng của hồi môn để mua, còn mua tận mười lăm cây, sợ là  tiêu  quá nửa  tiền hồi môn nhà họ Lộc cho.”
Nói tới đây, hình như nhớ tới điều gì đó,    tiếp: “Phải , lão đại,    với chị dâu  chụp ảnh cưới  ?”
“Nghe Hoàng Hải Uy  chụp vô cùng ,  rửa thêm vài tấm gửi qua đây cho em nhé, em  cho đám   tin  cưới  chị dâu xinh  đều kinh ngạc rớt cằm!”
“Đặc biệt là cô y tá Mễ ,   từ ngày  gửi báo cáo kết hôn, cả ngày đều ghen ghét  chắc chắn chị dâu là đứa con gái nông thôn    quê mùa, chỉ   tiền của ,   khó , còn  nhiều  tin tưởng.”
“Để em mang ảnh chụp tới  mặt bọn họ, cho bọn họ  thế nào là   tự  hổ!”
Lộc Minh Sâm hừ một tiếng: “Nhàm chán.”
Cuối tuần Tô Nhuyễn cơm nước xong đang chuẩn   tới studio chọn ảnh chụp, bỗng nhiên  thấy tiếng động cơ ô tô truyền đến từ  lầu, Ngôn Thiếu Thời dò đầu  ngoài cửa sổ,  thoáng qua, kêu lên: “Chị,  Minh Sâm đến đón chị.”
Tô Nhuyễn:???
Không       ?