Có phúc ?
Mỗi   thấy câu  , Tô Nhuyễn đều cảm thấy buồn , bọn họ   rằng, thứ gọi là thâm tình và thông tình đạt lý chẳng qua chỉ là vẻ bề ngoài, để dỗ dành cô  trâu  ngựa cho nhà họ Hoắc mà thôi.
Hoắc Hướng Dương đúng là dịu dàng săn sóc thật, nhưng mà   dịu dàng săn sóc với một  cô, dù là con ch.ó  con mèo, chỉ cần xuất hiện với vẻ ngoài đáng thương  mặt  ,   đều dịu dàng săn sóc.
Nếu đổi thành phụ nữ  vận mệnh  tàn phá, gặp  tình cảnh đáng thương,   càng cẩn thận che chở hơn.
Ngược  là cô  vợ chính thức của  , bởi vì   luôn  “Em là  kiên cường nhất”; “Em là  lợi hại nhất” ; “Các cô   so  với em” mà dần dần mất  tư cách   hưởng thụ dịu dàng săn sóc.
Đợi đến khi cô   giường bệnh, hô hấp khó khăn ,  chồng thông tình đạt lý của cô mới dắt tay hai đứa nhỏ  tới  giường bệnh, vẻ mặt bi thương xen lẫn hổ thẹn:
“Nhuyễn Nhuyễn , con đừng trách  nhé, nhà họ Hoắc chúng   thể tuyệt hậu, gia nghiệp nhà họ Hoắc chúng  lớn như  đều do một tay con kiếm về,    kế thừa chứ,   ?”
“Con yên tâm, hai đứa nhỏ  chính là con của con,  khi con  ,  sẽ bảo bọn nhỏ quăng bồn, đốt vàng mã, hương khói cho con.”
Hoắc Hướng Dương vẫn mang dáng vẻ thâm tình như cũ, mở miệng áy náy : “Xin  Nhuyễn Nhuyễn, đều do bọn họ bẫy ,   cũng lớn tuổi    cháu bế bồng,   thì trẻ con là vô tội…”
“Người  yêu nhất từ  tới nay đều là em, dù em  còn nữa, cũng  bao giờ   nào d.a.o động  vị trí bà chủ nhà họ Hoắc của em.”
Nếu cô  thể  lên lời, chắc chắn cô sẽ mắng một câu: Cút   , bà đây thèm .
Đáng tiếc cô    nên lời ,  điều may mà vãn còn luật sư.
Tô Nhuyễn cố nhớ  cảnh tượng khi luật sư  xong di chúc của cô,  trong phòng đều kinh hoảng suy sụp, thậm chí  Hoắc còn ngất xỉu ngay tại chỗ, tâm trạng cô vui sướng  ít.
Có lẽ bọn họ  quên, gia tài của nhà họ Hoắc đều là của cô, là do cô một  kiếm về từng chút một, chẳng qua công ty chỉ treo một cái họ Hoắc mà thôi.
Nếu  giả vờ cả đời,    nên giả vờ tới tận phút cuối ? Sau khi cô c.h.ế.t cũng nên để bọn họ  như đứt từng khúc ruột một trận mới đúng.
Có lẽ là vì cô khiến bọn họ  quá thảm, nên ông trời  đưa cô xuống hoàng tuyền ngược  đưa cô về điểm bắt đầu.
“Mẹ, hôm nay nhà họ Hoắc tới xem mắt Nhuyễn Nhuyễn, cha con bé  về ?”
Giọng Liêu Hồng Mai khiến Tô Nhuyễn lấy  tinh thần,   cơ hội  về điểm xuất phát, ai thèm   đường xưa?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-xuyen-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-2.html.]
Bà Tô : “Hai ngày nay lãnh đạo đang xuống thị sát ở huyện Khai Vân, cha Nhuyễn Nhuyễn đang bận tối mắt tối mũi, chút việc nhỏ   cần gọi nó về.”
Liêu Hồng Mai lẩm bẩm một câu: “Chuyện lớn cả đời của con gái ruột là việc nhỏ ?”
Bà cụ : “Cô nhắc mãi tới nó  g?”
“Không  gì.” Liêu Hồng Mai vui đùa trêu ghẹo: “Lần  Nhuyễn Nhuyễn xem mắt, cha  con bé    một ai, đến lúc đó nhà họ Hoắc tới cửa khéo  nhầm là xem mắt Thanh Thanh nhà chúng con  chứ.”
Tô Thanh Thanh là em họ cô, nhỏ hơn cô vài tháng.
Từ bé thím Hai  luôn  Tô Thanh Thanh ép cô một đầu mới vui vẻ, cảm thấy cô là con nhóc cha  thương   cần,  lý nào  sống  hơn Tô Thanh Thanh nhà bà .
Điều  dẫn tới Tô Thanh Thanh luôn tranh đoạt với cô khắp  nơi, chỉ cần là thứ gì của cô  một chút, Tô Thanh Thanh đều  cướp  từ tay cô mới cam lòng.
Đời  Tô Nhuyễn còn cảm thấy  kỳ quái, vì  Tô Thanh Thanh luôn đua đòi với Cô,   mới  Tô Thanh Thanh coi cô là vai chính trong một quyển sách, cảm thấy thứ gì của cô cũng là thứ .
Tô Nhuyễn nghiền ngẫm ý tứ trong lời Liêu Hồng Mai  , nheo mắt , xem  đời  vẫn giống đời .
Bà cụ Tô     , nhưng vẫn tức giận, nhổ một ngụm nước miếng: “Miệng ch.ó  phun  ngà voi, Thanh Thanh  quyết định đính hôn với nhà họ Lộc , cô  lung tung cái gì thế?”
Nói tới câu cuối cùng, bà cụ  nhịn  cất cao giọng, trong lòng  đầy lửa giận.
Bà cụ tức giận như  tất nhiên là  nguyên nhân, hiện giờ Tô Thanh Thanh  đính  với nhà họ Lộc, mà  nhà họ Lộc tới cầu hôn vốn dĩ  là Tô Nhuyễn.
Nhà họ Lộc là  thành phố, cả nhà đều  công ăn việc , điều kiện vô cùng , chỉ là Lộc Minh Sâm  thương, đang  liệt giường,    thương tận gốc,   khả năng  thể sinh con, cho nên mới  về nông thôn tìm vợ.
Kết quả ngay khi Tô Văn Sơn cha của Tô Nhuyễn còn đang do dự, Tô Thanh Thanh  chạy tới nhà họ Lộc  một bước,  Tô Nhuyễn  bạn trai , còn sắp kết hôn, cô  bằng lòng gả .
Nhà họ Lộc  xong lập tức cho rằng Tô Nhuyễn chướng mắt Lộc Minh Sâm  liệt, cố ý  nhục bọn họ, vì thế  đổi đối tượng cầu hôn thành Tô Thanh Thanh, đồng thời cũng thả  lời  sẽ tham gia hôn lễ của Tô Nhuyễn, ép Tô Nhuyễn  gả  ngoài trong vòng hai tháng.
Cho nên vì che đậy cho Tô Thanh Thanh, trong  thời gian  Tô Nhuyễn thường xuyên  xem mắt,  ít dưa vẹo táo nứt    hổ chạy tới định chiếm của hời, khiến bà cụ Tô vô cùng tức giận.
Khả năng lúc   nghĩ tới đầu sỏ gây tội, bà cụ Tô  hướng về phía phòng đông, cao giọng gào lên: “Tô Thanh Thanh! Mau dậy ! Mày còn ngủ để nuôi nấm ?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Sau đó bà cụ  đầu  hướng về phía phòng tây, giọng  dịu   ít: “Nhuyễn Nhuyễn, cháu cũng dậy thôi, mau  rửa mặt gội đầu, chải chuốt một chút, hôm nay  trang điểm cẩn thận .”