Lộc Minh Sâm  ngờ  khi bản  nhận  tin tức,   ngừng đẩy nhanh tốc độ đuổi tới vẫn để cô  thương, cũng  ngờ trong tình huống như , câu đầu tiên Tô Nhuyễn   khi  thấy   là câu .
Hiển nhiên, cô  .
“Xin .” Lộc Minh Sâm cúi đầu, vội vàng xem xét vết thương   cô.
Trên eo nhỏ trắng như tuyết, một vết d.a.o  ghê  vẫn đang chảy máu.
Ngôn Thiếu Thời chảy tới, hai mắt đỏ ngầu: “Chị!”
Lộc Minh Sâm cúi , trực tiếp bế ngang Tô Nhuyễn lên,   về phía phòng quản lý,  dặn dò: “Đi lấy hòm t.h.u.ố.c  đây, bấm 112 gọi xe cứu thương nữa.”
Ngôn Thiếu Thời vội vàng chạy về phía phòng y tế lâm thời  công trường, còn  Ba thì nhanh chóng  gọi điện thoại.
Lý Phú Quý với vẻ mặt dữ tợn  với đám công nhân: “Đừng cho một đứa nào chạy thoát.”
Lộc Minh Sâm cẩn thận đặt Tô Nhuyễn lên chiếc giường nhỏ trong phòng quản lý, Ngôn Thiếu Thời cũng  mang hộp y tế tới: “Anh rể.”
Lộc Minh Sâm nhận hộp thuốc, mở  lấy nước muối sinh lý súc rửa miệng vết thương cho Tô Nhuyễn. Khi bàn tai chạm đến da thịt gần miệng vết thương, đột nhiên cơ bắp    căng thẳng. Thấy Lộc Minh Sâm ngừng , Tô Nhuyễn mở miệng  : “Anh,  ngờ lúc  mặc quân trang  cũng ngầu như .”
Có lẽ là vì tiện trốn tránh,   Lộc Minh Sâm chỉ mặc một chiếc áo phông trắng và một chiếc quần jean bình thường  đầu đội một chiếc mũ lưỡi trai màu đen, che khuất quá nửa khuôn mặt, chỉ lộ  phần quai hàm căng chặt, quanh  chất đầy lệ khí.
Nghe thấy Tô Nhuyễn trêu chọc,  vẫn  mở miệng như cũ, chỉ là động tác tay càng cẩn thận hơn.
Bởi vì vẫn đang chảy máu,   cách nào trực tiếp đổ nước sát trùng, Lộc Minh Sâm ấn băng gạc lên , cất giọng khàn khàn nhắc nhở một câu: “Sẽ  đau, cố nhịn chút.”
Mặt Tô Nhuyễn  đổi sắc, ngược  nghiêng đầu  thẳng  mắt : “Anh, bỏ mũ xuống ,  nóng ?”
Lộc Minh Sâm cúi đầu  bàn tay nhỏ đang túm chặt vạt áo , đốt ngón tay trắng bệch, khẽ run lên, yếu ớt như chỉ cần bóp mạnh sẽ vỡ nát, khiến    nâng niu trong lòng, che chở cẩn thận.
Cuối cùng Lộc Minh Sâm chỉ  thể gỡ mũ xuống đặt qua bên cạnh,  đó vén mái tóc  trán  ướt sũng mồ hôi giúp cô: “Cố nhịn một chút.”
Ngôn Thiếu Thời nôn nóng   ngoài cửa: “Sao xe cứu thương vẫn  tới?”
Tô Nhuyễn  : “Đừng lo lắng, chỉ cắt qua da mà thôi,  đ.â.m  trong.”
 lúc  Ba  phòng,  thấy lời   nhịn  trừng mắt lườm cô một cái: “Cháu còn tâm trạng  đùa!”
Ông  nghiến răng nghiến lợi mắng: “Đám mất dạy ,  sẽ  tha cho bọn nó!”
Ông   dứt lời, cuối cùng cũng  thấy tiếng xe cứu thương truyền tới.
Chỉ một   lên xe cùng, Tô Nhuyễn túm chặt Lộc Minh Sâm  buông tay: “Anh Minh Sâm,   với em.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-xuyen-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-243.html.]
Lộc Minh Sâm yên lặng theo cô lên xe,  Ba và Lý Phú Quý cùng  ở  phối hợp với công an điều tra,  khi  Tô Nhuyễn   nghi ngờ của : “Tên cầm d.a.o , hình như là cố ý nhằm  cháu,  cổ tay    nốt ruồi đen.”
“Biết , cháu đừng nhọc lòng, mau  bệnh viện .” Cậu Ba : “Chuyện còn  cứ giao cho các  là .”
Vì  Lộc Minh Sâm nhắc nhở kịp thời, và  một chiêu từ xa đ.á.n.h trật lưỡi d.a.o của đối phương, đúng là con d.a.o nhọn   đ.â.m   Tô Nhuyễn, chỉ cắt ngang eo cô tạo thành miệng vết thương rộng vài centimet,  khâu vài mũi.
Khi khâu vết thương, Tô Nhuyễn   giường bệnh, tay vẫn túm chặt vạt áo Lộc Minh Sâm, mắt  chằm chằm  mặt , : “Anh,   cứu em một mạng .”
Đột nhiên Lộc Minh Sâm vươn tay  che mắt cô : “Đừng sợ.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Tô Nhuyễn sửng sốt,   : “Bị    . Em  sợ máu!”
Cuối cùng ánh mắt Lộc Minh Sâm cũng dừng  mặt cô, mặt cô thật sự  nhỏ, bàn tay  chẳng qua chỉ  che đôi mắt,  che kín nửa mặt cô, chỉ lộ  chóp mũi xinh  và cằm nhỏ tinh xảo. Tuy trong miệng cô  sợ hãi      một chút ngữ điệu sợ hãi nào, chỉ qua  thở khác thường từ đôi môi trắng bệch, mới  thể trông thấy một tia cảm xúc chân thật của cô.
Ánh mắt Lộc Minh Sâm  khống chế nổi lộ vẻ thương xót.
“Anh Minh Sâm,    đừng rời xa em lâu ngày   ?” Cô lải nhải: “Anh  xa em, lúc nào em cũng gặp nguy hiểm.”
Lộc Minh Sâm   gì, chỉ cưỡng ép bản  rời mắt khỏi mặt cô… Đột nhiên  cảm giác buồn buồn từ lòng bàn tay truyền tới.
Tô Nhuyễn dùng sức nháy mắt, dùng lông mi quét mạnh qua lòng bàn tay : “Có  ?”
Lộc Minh Sâm  nhấc cao tay lên, ngón trỏ gõ  trán cô một cái: “An phận chút.”
Tô Nhuyễn  phản ứng, kết quả  khiến Lộc Minh Sâm lo lắng: “Làm  ? Đau ?”
Tô Nhuyễn trưng  dáng vẻ sống  còn gì luyến tiếc: “Anh Minh Sâm, em thật sự sợ    ở bên, một ngày nào đó em sẽ tuổi xuân c.h.ế.t sớm.”
Ngón trỏ Lộc Minh Sâm dùng thêm chút sức gõ cô cái nữa, giọng điệu nghiêm túc: “Đừng  hươu  vượn!”
Tô Nhuyễn bĩu môi: “Nói bậy chỗ nào,  xem mỗi  em gặp nguy hiểm đều là lúc   ở bên.”
“Sau      cùng, em  dám   hết.”
Một tay khác của Lộc Minh Sâm vươn tới, che nốt miệng cô : “Đừng suy nghĩ lung tung, sợ thì ngủ một giấc .”
Tô Nhuyễn:……
Bác sĩ  : “Không cần ngủ,  khâu xong , bôi t.h.u.ố.c đúng hạn, đừng để dính nước, nếu  sẽ nhiễm trùng sưng đỏ chảy mủ linh tinh, mười lăm ngày  đến đây cắt chỉ.”
Mắt Tô Nhuyễn trông thấy ánh sáng, bực  lườm Lộc Minh Sâm.