Cô lấy  sáu bảy quả trứng gà, tách riêng lòng đỏ và lòng trắng  đặt  hai bát,  đó cầm bát đựng lòng trắng trứng lên,  với Lộc Minh Sâm: “Em  thể  đông lòng trắng trứng   điều kiện  đun nóng,   tin ?”
Lúc  trong đầu Lộc Minh Sâm đều là dư âm “Hớ hớ hớ”,  cô  ,   sang lòng trắng trứng trong suốt, lòng hiếu kỳ  khơi dậy: “Đông lạnh ?”
“NO, NO, NO, phương pháp vật lý, giữa mùa hè nắng nóng còn   tủ lạnh, đông lạnh thế nào?”
Cô đổ nước khoáng  mua về  bát,  đó cắt đôi chai nước , giữ  nửa , bên  cắt thành hình tam giác thon dài, giống hình răng cưa, một chiếc máy đ.á.n.h trứng đơn giản   thành.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cô bỏ thêm hai muỗng đường  lòng trắng trứng,  đưa tất cả qua cho Lộc Minh Sâm: “Quấy nhanh theo chiều kim đồng hồ,   sẽ trông thấy kỳ tích.”
Lộc Minh Sâm nửa tin nửa ngờ,    thể khiến lòng trắng trứng đông  ?
Tô Nhuyễn  : “Thật đó, năm phút thôi  lẽ là thấy hiệu quả .” Cô liếc mắt   một cái, khẽ hừ: “Em    giống ,  lừa  khác.”
Lộc Minh Sâm mím môi,  chút nghi ngờ Tô Nhuyễn đang cố ý tìm việc cho  , nhưng vẫn bắt tay   theo lời cô .
Tô Nhuyễn thì bắt tay  xử lý lòng đỏ trứng, cô cho thêm  đó chút muối  đ.á.n.h tan , định  món souffle. Đồ ngọt  thể khiến tâm trạng    lên. Ban đầu Tô Nhuyễn nghĩ đến bánh kem, nhưng niên đại   ít cửa hàng bánh ngọt,  cũng đa phần là chất lượng kém.
Tự     đủ trang , nên cô nghĩ tới món souffle ,  ngon  đơn giản,  thể  ở nhà, hơn nữa đ.á.n.h lòng trắng trứng bông lên còn giúp Lộc Minh Sâm  cảm giác thành tựu, vô cùng  mỹ.
Vốn dĩ đang chìm đắm trong cảm xúc tiêu cự, năm phút   thấy lòng trắng trứng bông lên thành bọt màu trắng, trong mắt Lộc Minh Sâm lộ vẻ kinh ngạc.
Tô Nhuyễn : “Không lừa  chứ?”
Lộc Minh Sâm   gì, nhưng động tác tay  nhanh hơn chút,  lâu   bàn tay , lòng trắng trứng    biến thành trạng thái bơ.
Tô Nhuyễn đổ lòng đỏ và lòng trắng trứng  , quấy lên,  đó xuống bếp lấy chảo , bôi thêm chút dầu thực vật , đổ hỗn hợp    chảo, dùng muỗng dàn đều, bật lửa nhỏ nhất.
Lộc Minh Sâm chủ động  theo  xem, Tô Nhuyễn  bỏ vung nồi , một mùi hương nồng đậm lập tức tràn  mũi.
Cô hỏi Lộc Minh Sâm: “Thơm nhỉ?”
Nhìn hai mắt cô sáng lấp lánh, Lộc Minh Sâm vô thức gật đầu.
Rắc lên  một lớp nho khô, Tô Nhuyễn  dùng muỗng gấp bánh souffe , khẽ vỗ lên, bánh trứng màu vàng rung rinh mềm mại như thạch trái cây .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-xuyen-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-251.html.]
Sau khi  nồi  cho thêm một lớp mật ong, bánh souffle nho khô   thành.
Cô gấp  chờ nổi múc một thìa đưa tới bên miệng Lộc Minh Sâm: “Nếm thử xem.”
Lộc Minh Sâm chần chừ một lát, mới há miệng.
Tô Nhuyễn lấy thêm một chiếc muỗng khác, cũng ăn thử một miếng: “Ừm, ngon quá…”
Nhìn vẻ mặt thỏa mãn hạnh phúc của cô, cộng thêm vị mềm xốp ngọt ngào thơm lừng trong khoang miệng, trong lòng Lộc Minh Sâm cũng sinh  cảm giác vui sướng.
Nhìn đôi mày  giãn , khóe miệng Tô Nhuyễn bất giác cong lên.
Buổi tối rửa mặt xong, Lộc Minh Sâm trở  phòng ngủ phụ, lúc  đang định đóng cửa, thì Tô Nhuyễn ôm chăn gối chui  nhảy lên giường.
Lộc Minh Sâm bất đắc dĩ : “Anh   .”
Trên mặt Tô Nhuyễn  rõ hai chữ “Em tin”, nhưng ngoài miệng  : “Em sợ ma,   ở bên mới  cảm giác an .”
Lộc Minh Sâm thở dài, cũng    lay chuyển  ý của Tô Nhuyễn, đành  ôm chăn  giường,  theo cô chuyển sang phòng ngủ chính. Chủ yếu là vì giường trong phòng ngủ phụ quá nhỏ, hai    đó gần như dán sát  , mùa hè quần áo mỏng manh, chăn cũng mỏng,  chút bất tiện.
 mà đợi đến khi   giường ngủ trong phòng ngủ chính , Lộc Minh Sâm mới phát hiện , ngủ ở hai bên thật sự   gì khác , bởi Tô Nhuyễn  trực tiếp lấy khăn tay cột chặt cánh tay  và cô  với  .
Mặt  đầy bất đắc dĩ, nhưng mà ai bảo   tiền án chứ, căn bản Tô Nhuyễn  hề tin tưởng , khi  xuống cô còn cảnh cáo: “Tốt nhất  đừng lộn xộn, miệng vết thương  eo em vẫn  lành  đó, lỡ như  nứt    chịu trách nhiệm.”
Nhìn cánh tay buộc c.h.ặ.t t.a.y ,  liên quan đến eo chút nào, Lộc Minh Sâm  nhịn  : “Vậy  em  trói   eo em ?”
Tô Nhuyễn trừng mắt, cảnh giác che chắn eo : “Em  ,  đừng  một tấc   tiến một thước,  sàm sỡ em hả?”
Lộc Minh Sâm:……
Không lay chuyển  ý, cũng  tranh luận nổi, Lộc Minh Sâm nhắm mắt  yên, dùng trầm mặc để kháng nghị.
Tô Nhuyễn tắt đèn “Bụp” một tiếng,  cho   kháng nghị vô hiệu.
Căn phòng rơi  bóng tối,  lâu  bầu  khí khiến   hít thở  thông   nữa lặng lẽ dâng lên như thủy triều.