Mười rưỡi sáng, cuối cùng tiếng pháo đinh tai nhức óc cũng vang lên, bên ngoài  tiếng trẻ con hoan hô truyền đến: “Cô dâu tới ! Cô dâu tới .”
Bà Trương thích xem náo nhiệt, đầu tàu gương mẫu  dậy: “Mau  xem cô dâu !”
Một đám   lên theo, vô cùng náo nhiệt  ngoài, khắp các ngõ nhỏ đều   chạy , một đoàn  mênh m.ô.n.g cuồn cuộn  về phía đầu hẻm.
Xe dâu  ngăn ngoài khu tập thể năm sáu trăm mét, từ nơi  bắt đầu nháo hôn. Mọi  ồn ào kêu chú rể bế cô dâu kiểu công chúa, hoặc cong, hoặc nhảy… Đủ  biện pháp cản trở chú rể mang cô dâu về nhà.
Bà Trương  : “Trước đó  nhà kết hôn, còn   thếu đạo đức, bắt chú rể bế cô dâu  về phía  ba bước,   về phía  bốn bước.”
Tô Nhuyễn nghi hoặc: “Vậy chẳng  càng  càng xa ?”
Cô giáo Hàn  : “Chú rể cũng  cách của ,   bước dài về phía  ba bước, bước nhỏ về phía  bốn bước.”
Nói chung là chú rể và cô dâu  đấu trí đấu dũng với  nháo hôn.
Chỉ một lát ,   thêm một đống  vây phía , tiếng  đùa, tiếng ồn ào truyền đến.
Tô Nhuyễn liếc mắt một cái  trông thấy bóng dáng cao lớn giữa đám , mà hình như đối phương cũng cảm nhận , xoay  , bắt giữ chuẩn xác ánh mắt cô, nở nụ  xán lạn.
Nụ   khiến trái tim Tô Nhuyễn đập loạn nhịp.
Bà Trương ở bên cạnh che miệng  trộm, cô giáo Hàn  buồn bực: “Còn  đoàn trưởng Lộc lạnh lùng hờ hững,   chỉ liếc mắt một cái  tìm thấy Tiểu Tô , còn lão già nhà … Hừ!  thấy     mặt   cũng   !”
Đoàn trưởng Dư  ngay bên cạnh Lộc Minh Sâm, lúc  đang vui vẻ xem náo nhiệt, thi thoảng còn vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Cô giáo Hàn hùng hổ  qua,  thể    là giận thật, bà Trương lắc đầu, đầy bất đắc dĩ: “So đó cái gì chứ?”
So qua so , cuối cùng sợ là  biến thành khắc khẩu, thành vô cớ gây rối. Cho nên mới , động chân tình quá phiền phức.
Lộc Minh Sâm vẫy vẫy tay với Tô Nhuyễn, Tô Nhuyễn âm thầm thở dài  qua, nhưng  hề  , chỉ ngó đầu  bên trong, hỏi: “Cô dâu ? Có  ?”
Lộc Minh Sâm đang định mở miệng,  trông thấy đoàn trưởng Dư bên cạnh  cô giáo Hàn nhéo tai chất vấn: “Cô dâu   ?”
Đoàn trưởng Dư lập tức cảnh giác : “Không  thấy,  chỉ  thấy em.”
Tô Nhuyễn:……
Mà cô giáo Hàn  thấy câu trả lời ,  càng hận sắt  thành thép, càng dùng sức nhéo lỗ tai đoàn trưởng Dư.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-xuyen-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-267.html.]
Đoàn trưởng Dư đau đớn, ngũ quan nhăn  thành một đám, trừng mắt lên án Lộc Minh Sâm, giống như đang : “Tai họa từ  tới .”
Tô Nhuyễn    chọc , cô dâu ở ngay trong , tâm điểm chú ý như    thể   thấy.
Tô Nhuyễn nhón chân,  nhanh  trông thấy y tá Mễ đang  Lục Thần Minh bế công chúa, trang dung tinh xảo, tất nhiên là trẻ trung xinh  hơn hai mươi năm  .
Có điều, đúng là khí chất khác biệt  lớn.
Người chung quanh cũng đang đ.á.n.h giá, dù  về  đều là hàng xóm,  liên quan đến cuộc sống tập thể  .
“Tướng mạo , là  lợi hại,  chịu thiệt.”
Vân Mộng Hạ Vũ
“ mà từ bỏ đoàn trưởng Lộc khi    thương,  sang chọn đoàn trưởng Tiểu Lục,  thấy là   thể chung phú quý,  thể chung hoạn nạn.”
“Nghe  ở nhà  đẻ  khôn khéo, trong bốn chị em, chỉ  cô  là sống  nhất. Lần  còn vì chuyện lễ hỏi cãi  với nhà  đẻ đó, hình như mang về  một nửa.”
“Phải để  cho em trai cưới vợ ?”
“Em trai cô  vẫn còn nhỏ, mới mười ba, hình như định cho em gái.”
Nghe   bát quái, Tô Nhuyễn trầm tư suy nghĩ, hình như kiếp  cô  từng  chủ nhiệm Mễ nhắc đến chuyện chị em nhà  đẻ cô , chẳng lẽ là do quan hệ  hòa hợp ?
Lúc cô đang nghĩ ngợi, thì  thấy giọng  trong trẻo của một cô gái xuyên thấu đám : “A,  chính là đoàn trưởng Lộc chị gái  từng theo đuổi ?”
Mọi    đều sửng sốt, Tô Nhuyễn  đầu  , lập tức trông thấy một cô gái  tướng mạo giống y tá Mễ sáu bảy phần, đang  hì hì  Lộc Minh Sâm.
Đám đông đột nhiên im bặt,  ai ngờ em gái ruột   khó cô dâu.
Cũng   bên phía nhà cô dâu cảm thấy  , kéo cô gái  , nghiêm giọng: “Phương Phương! Đừng  lung tung!”
Y tá Mễ lạnh lùng  đối phương, nhưng cô gái tên Phương Phương     vẻ ngây thơ  hiểu chuyện hỏi Lục Thần Minh: “Anh rể,   ngại ?”
Sau đó  đợi Lục Thần Minh trả lời, cô   nghiêng đầu nghi hoặc  Lộc Minh Sâm: “  chị gái  , đoàn trưởng Lộc vô cùng lạnh lùng,  còn tới đây xem náo nhiệt,  là thấy chị gái  gả cho  khác, hối hận ?”
Nói xong, cô  tự bật  ha ha, giống như  xả giận giúp y tá Mễ.
Lúc  dù Lộc Minh Sâm trả lời là  hối hận   hối hận, đều khiến y tá Mễ mất mặt, Lục Thần Minh cũng .
Mọi   , y tá Mễ mím chặt môi, hốc mắt đỏ lên.